Khi trời nóng, bạn muốn trời mát, khi trời mát, bạn muốn trời nóng. Đó là ý chí. Ý chí là ham muốn thứ gì đó mà đang không có trong thực tại. Ý chí là ham muốn chống lại thực tại. Khi trẻ là trẻ đi, khi già là già đi. Nhưng khi bạn già đi, bạn không chấp nhận, bạn muốn trẻ mãi. Đây là ý chí.
Vô ý chí là khi đói người ta ăn, khi mệt người ta ngủ. Đây là việc sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, không kế hoạch, không chương trình, không ham muốn áp đặt ý chí của bạn lên sự tồn tại.
Chính nỗ lực để áp đặt ý chí của bạn lên sự tồn tại là bạo hành. Người thực sự không bạo hành là người không áp đặt ý chí của mình lên sự tồn tại. Người đó nhận mọi thứ như chúng tới, và người đó bao giờ cũng ngạc nhiên rằng bất kỳ cái gì tới đều đem theo kho báu lớn.
Nhưng bạn thường xuyên ham muốn cái gì đó khác, cho nên bất kỳ cái gì xảy ra điều không bao giờ đáp ứng được cho ham muốn của bạn.
Và nhớ: điều mà bạn ham muốn sẽ không bao giờ xảy ra đâu, bởi vì toàn thể này, cái toàn thể mênh mông này, chẳng có nghĩa vụ nào phải hoàn thành ham muốn của bạn.
Bạn có thể hiện hữu cùng nó, bạn có thể chống lại nó. Nếu bạn chống lại nó bạn sẽ sống trong địa ngục, nếu bạn hiện hữu cùng nó, bạn sẽ sống trong cõi trời. Đó là định nghĩa của tôi về cõi trời và địa ngục: hiện hữu cùng với cái toàn thể là bạn đang ở trong cõi trời, có ý chí của riêng bạn là chống lại cái toàn thể, là bạn đang sống cùng địa ngục.
Buông bỏ ý chí, hiện hữu cùng sự tồn tại, bạn sẽ được nếm hương vị của thiên đàng!