Non thinking – không suy nghĩ
(thế giới của tư tưởng)
“Tin vào việc suy nghĩ và hành động này của mình, là nguyên nhân của khổ.
Kết quả của niềm tin trên, chính là khổ.
Khi thấy được, cả niềm tin này cũng không phải của mình, thì đó là con đường.
Kết quả của việc thấy trực diện không suy nghĩ, chính là sự chấm dứt của khổ.”
— Thiền sư 7B
tôi nói vui, chứ có nhiều cách để anh em diễn giải về 4 sự thật hay tứ diệu đế, nhưng cốt lõi nhất mà anh em cần thấy ra, là có sự khổ đang diễn ra… nhưng không có cái tôi nào đang khổ hay ai đang khổ ở đây cả.
cái mắc kẹt sâu nhất của người đi tìm sự thật, đó là cái ảo giác, rằng có một người đang tu, như ‘tôi đang tu’, ‘tôi đang thực hành bát chánh đạo’, hay ‘tôi đang chánh niệm’…
tin rằng có cái tôi đang trên con đường diệt khổ thì nó lại chính là khổ trong khổ, hay ảo giác trong ảo giác. Rồi anh em sẽ tiếp tục tu từ đời này sang đời khác.
đó là tại sao 2 bài Pháp đầu tiên của Thái Tử Tất Đạt Đa, là chuyển pháp luân (gồm Tứ diệu đế, lý duyên sinh) rồi sau đó Thái Tử phải giảng ngay kinh Vô Ngã Tướng. Vì nó là một combo không thể tách rời.
bởi vì hầu hết chúng ta sau khi đọc Tứ Diệu Đế (hay 4 sự thật tối thượng), chúng ta rất dễ có ảo giác rằng chúng ta đang thực hành 4 sự thật đó.
Và cũng rất khó là người giảng 4 sự thật cho anh em, cũng chưa thấy được 4 sự thật.
anh em nào thấy rối thì không nên đọc tiếp,
vì hầu hết chúng ta luôn đang sống trong thế giới của tư tưởng (suy nghĩ). Rồi tư tưởng điều chỉnh tư tưởng, tư tưởng tự mâu thuẫn rồi lại tự giải quyết. Nó sẽ luôn luân hồi vô tận trong thế giới tư tưởng đó.
tôi là Nguồn, tôi là cả vũ trụ, chúng ta là một, tôi là linh hồn bất diệt, nó vẫn nằm trong thế giới của tư tưởng đó. Anh em nào đang dùng niềm tin này để quan sát thì coi chừng đang từ ngã A sang cái ngã B. Tin rằng tôi là linh hồn không sinh không diệt, tồn tại vĩnh hằng, cũng là một tà kiến rất lớn và khó gỡ.
Cả viết ra như thế này, nó vẫn trong khuôn khổ của thế giới tư tưởng, và nó vẫn bị chi phối bởi các quy luật như vô thường. Còn sống thoát hẳn khỏi cái tư tưởng đó thì sự thật là không còn gì để viết nữa. Chính xác là không có gì đáng để nói.
trạng thái không tư tưởng hay trạng thái không suy nghĩ, đó là khoảnh khắc có sự diệt khổ đang diễn ra.
khi anh em nhảy múa, thì không có ai đang suy nghĩ cả, non-thinking, trong lúc nhảy đó, chỉ có sự nhảy múa đang diễn ra, nên anh em không thể khổ được.
khi anh em chơi bóng rổ, khoảnh khắc tập trung vào thực tại, không có quá khứ hay tương lai nào đang diễn ra trong đầu anh em được… chỉ có trái banh và dòng chảy không suy nghĩ.
Nếu ném banh vào rổ, anh em có suy nghĩ được hôm qua mình ăn gì hay hôm trước người nào làm mình khổ hay không? Hay phải tính lực bao nhiêu, góc bao nhiêu, để ném trúng rổ, nó diễn ra rất effortless, không cần cố gắng.
khi anh em đang ngồi trên tàu lượn cao tốc, lúc xuống dốc, anh em cũng không thể suy nghĩ gì ngoài khác được, ngoài việc quan sát hoàn toàn vào cái cú đổ dốc đó, khoảnh khoắc đó anh em không khổ được. Nhưng khi xuống tàu, suy nghĩ trở lại, nhớ chuyện A, chuyện B, rồi anh em tiếp tục khổ lại.
anh em theo Đạo gì, tu pháp môn gì, thiền gì, không thực sự quan trọng. Cái cốt lõi nhất là khi đi trên con đường đó, anh em phải bắt đầu thả lỏng hơn.
vì khi anh em thả lỏng được, thì không có ai phải khổ ở đây cả.
và ngay cả sự bình an, khi thả lỏng, thì cũng không có ai đang hưởng thụ hay tìm kiếm sự bình an ở đây cả.
bình an, đau khổ, diệt khổ, nó là của thế giới tư tưởng.
và cả cái kết luận trên, cũng là sản phẩm của tư tưởng viết ra… nên hãy thả lỏng anh em ah.
Cheers
Bác 7B
——
Hình của Willtolan