Sáng đọc bài bên tàu đang đối mặt với sự sụt giảm nam tính nên chém chơi vài ý.
Có nhiều nguyên nhân bên trong và bên ngoài của thằng bị sụt giảm nam tính. Bài này chú trọng vào nguyên nhân bên ngoài aka meta of the game.
Nguyên nhân cho hiện tượng này tôi nghĩ rằng có một cái nguyên nhân bự tổ bổ cốt lõi là: \”cái giá\” để duy trì sự nam tính thời nay mắc hơn thời xưa.
Cái giá ở đây không gói gọn trong tiền bạc mà còn nhiều thứ khác như chi phí cơ hội, chi phí thời gian, và sự tăng \”giá\” của những \”nguyên liệu\” – yếu tố làm nên sự nam tính.
Bắt đầu vào sâu phân tích vì sao \”giá\” của việc duy trì sự nam tính cao.
1 . Cái giá của việc \”được\” hoạt động thể chất cao hơn gấp nhiều lần.
Tôi vẫn nghĩ rằng sức mạnh thể chất là nền tảng đầu tiên và cốt lõi cho sự nam tính. Link hơi liên quan cho ý này.
https://www.facebook.com/103942814579156/posts/254223446217758/
Thời xưa thì việc có sức mạnh thể chất nó giống như là hiển nhiên vì lằn ranh giữa việc hoạt động thể chất và sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày gần như là không có. Chắc mấy feng không lạ gì với những câu của thế hệ trước kiểu: thời bọn mày sướng, lúc tao bằng tuổi mày, ngày tao đạp xe 3 50 cây số. Ngày tao bốc vác 10h. Ngày tao làm ruộng 7 9h. Tháng tao ra biển 25 ngày kéo lưới.
Rồi feng xem thử coi. Nếu chúng ta không tập thể dục thể chất thì cái khối lượng vận động của chúng ta ít vãi đoái luôn. Như cử động hàng ngày của tôi (nếu ko tập) thì chắc chỉ dừng ở việc cầm quyển sách, cầm bát cơm, gõ gõ điện thoại, bấm bấm game, bóp ga xe, lâu lâu khiêng đồ thì ko tính, đi bộ qua lại chắc chưa tới 1km.
Mà như cái link trên tôi chém thì sức mạnh thể chất của dân lao động chân tay nó khoẻ lắm. Nó khác với sức mạnh từ việc \”tập thể dục\” của chúng ta. Mà tôi nghĩ cái khái niệm \”tập thể dục\” chỉ xuất hiện chừng 20 năm gần đây khi mọi thứ được máy móc hoá. Tập thì tập vậy chứ phê với nặng thế méo nào bằng việc ngày cuốc đất 4h.
Công việc của phần lớn chúng ta thời hiện đại tuy không mệt thể chất nhưng lại rút năng lượng tinh thần. Cả ngày ngồi office với đủ thứ cảm xúc sida drama ghẻ lở làm ta cuối ngày về thấy oải. Phần lớn người thì \”nước chảy chỗ trũng\” nên mệt rồi thì ngồi giải trí dán mắt vào screen tiếp. Có số ít,lát viết về số ít này thì mới giải trí bằng việc vận động.
Đó. Xưa thì vận động nó hoà với công việc. Ko muốn tập cũng phải tập. Nên nó có gì đó \”vô vi\”. Không cầu sức khoẻ sức mạnh nhưng lại có.
Giờ thì sức khoẻ sức mạnh là mong cầu lớn của nhiều người. Giờ muốn vận động thì cũng phải spend một lượng định lực nhất định.
2 . Không có không gian riêng
Không gian ở đây là không gian vật lý và không gian tinh thần.
Không gian vật lý. Đất đai, chi phí nhà ở mắc vkl nên việc ra riêng nó có chi phí cao hơn hẳn so với thời xưa. Mà không ra riêng, có lãnh thổ riêng thì nó lại vô tình deactivate những cái phẩm mang tính đàn ông bao gồm việc tự ra quyết định và việc dũng cảm lãnh nhận trách nhiệm với quyết định và hành động của bản thân, vốn thuộc không gian tinh thần.
Luật từ ngàn xưa vẫn vậy. My place my rule. Nhà tao thì luật tao. Nhà nào mà có cha mạnh, gia trưởng, tham quyền, thích kiểm soát thì con ít có quyền quyết định.
Nhà nào cha hiền hơn thì con dễ thở hơn trong việc tự quyết. Nhưng paradox ở chỗ là cha hiền thì mẹ lại méo hiền, ây dà, nhà lúc nào cũng phải có một cái nóc, một người lead. Không cha thì má. Mà má quyết thì hên xui lắm.
Cha mạnh. Cha đè. Thì không gian tâm lý của con bị hạn chế.
Má mạnh. Má lead. Thì maybe, maybe thôi nha mấy đứa. Không gian tâm lý đỡ hơn. Nhưng sẽ bị méo mó vì lấy cách làm việc, tư duy của phụ nữ làm quy chuẩn. Big topic, hôm nào bàn vụ này sâu.
Diễn dông dài mệt nhưng nói chung là con trai nam nhân bây giờ méo có đất diễn những vai nhỏ (hay nói đúng hơn là hạn chế). Những vai nhỏ này bao gồm quyền được tự quyết và tự chịu trách nhiệm những cái nhỏ. Cái nhỏ mà ko thông thuần thì đụng cái to sẽ bị ám tâm sợ hãi mà rụt vòi trốn chạy là bình thường.
Làm sao bảo nó mở business hay cáng đáng những cái to bự cho được khi chính cha mẹ còn méo cho nó quyết những cái mà nó có khả năng.
Nhưng nhìn xa hơn thì do người lead không biết nuôi – dạy con. Từ nhỏ đã tước đi cái khả năng antifragile (tự tra) của nó nên mới tạo ra cái vòng luẩn quẩn. Méo cho con quyết, con chán méo thèm làm, con méo có credit,con méo có credit lại càng méo cho con quyết. Cái vòng luẩn quẩn này chỉ bị phá khi mà cơ duyên trời đẩy cho thằng con cái quest gì đó mà nó làm được, nó có credit, thì cái cycle này mới tạm vỡ.
Đôi khi
Strong men (but not wise) create good time, và strong men cũng TIỆN TAY create weak men luôn.
3 . Chi phí cơ hội về các mối quan hệ cho việc thể hiện sự nam tính
Tôi vẫn nhớ lúc nhỏ lúc mọi người nhìn tôi khi tôi dám viết văn theo ý trái chiều hay dám nói những ý trái chiều – lạ lạ, hay đơn giản hơn là thể hiện những nét tính cách cá nhân của bản thân tôi.
Nghe thì hơi xa xôi. Nhưng nói đơn giản là mồm tôi to và tôi thích nói xàm và tôi không ngại nói suy nghĩ của tôi.
Yah, mấy đứa lúc đó hay nhìn tôi kiểu, đù má thằng này lạ với dị bay.
Giờ nghĩ lại thì mấy bạn học chung bị thuần để nghe lời. Không nghe lời thì bị phạt thấy mẹ. Tôi cũng bị phạt cũng sợ bị đánh với đánh giá, cơ mà tôi bị nghiện với thấy vui khi tôi là chính tôi. Mà mấy feng biết là bị nghiện thì nó bất chấp cỡ nào. Hahaha.
Giờ ngẫm lại thì là do vô thức của tôi từ chối việc bản thân bị xoá đi danh tính (identity). Kiểu người tôi sinh ra đã xàm mà giờ bắt tôi chỉn chu. Hay việc thích đi bên trái mà lại bảo đi bên phải, trong khi đó bên trái rõ ràng ra việc và vui hơn thì lại bị chửi, bị phạt, bị cô lập.
Nhưng nhờ giữ cái danh tính mà sau này tôi đỡ khổ nhiều cái với không bị những cái tâm bệnh đến từ việc từ chối danh tính, từ chối bản thân. Tất nhiên là việc sống với danh tính thì méo miễn phí. Đôi khi bị chửi, bị phạt, bị cô lập, bị dèm pha đầy. Haha, cũng khổ cơ mà cười hệ hệ hệ 3 cái rồi cũng qua.
À quên. Feng cũng phải có gì thì mới được phép giữ danh tính. Hay nói cách khác muốn là chính feng thì cái chính feng đó phải ok,phải có giá trị cốt lõi. Có lõi thì việc là chính feng đó nó làm feng có giá trị theo cách lạ (strange) chứ không phải là quái, dị hợm (weird, freak).
Giống kiểu. Đẹp try mà ít nói trầm ngâm thì chúng bảo cun ngầu lạnh lùng. Xấu try mà ít nói trầm ngâm thì chúng bảo tâm thần.
Đó, quan trọng là feng có đẹp try hay không.
Thời này thì con trai dành phần lớn thời gian ở trong các thể chế xã hội (instituition) như trường học, công sở. Mà mấy chỗ này thì thích người không phá cách, không có những nét cá tính quá mạnh, họ chỉ cần người nghe biết nghe lời và làm được việc. Nghe lời cho dễ quản. Thế nên chính sách sẽ ưu tiên cho việc ngoan ngoãn nghe lời. Thằng nào ngoan ngoãn nghe lời theo đúng hệ thống thì hệ thống cho nó vị thế cao trong hệ thống (hạng cao, hạnh kiểm tốt).
Còn trái hệ thống thì bị rớt hạng thôi. Mà rớt hạng thì bị khinh bị tẩy chay, submind sợ vãi linh hồn ra nên tự deactivate mấy cái tính nam đặng để thằng người feng nó ngoan hơn, dễ bảo hơn, dễ hoà hợp hơn với hệ thống.
Hi sinh con koo để được sống thì cũng có lợi hơn là chết mất xác.
Hệ hệ.
Tôi quan sát sơ thì thấy thời cha chú tôi ra đời rất sớm. Và môi trường kiếm ăn là hoang dã (tự làm chủ), tự quyết. Chứ rất ít người đi làm thuê. Họ tự tạo văn hoá hành xử cho họ chứ họ không bị áp đặt phải nghe lời theo một thể chế nào cả, nên họ phần nào giữ được cái danh tính hay nôm na là không bị deactivate sự nam tính để nghe lời dễ hơn. They make the rules (and we follow the rules, huhu).
Túm lại. Cái giá để làm đàn ông đúng nghĩa thời này cao hơn thời xưa. Cao hơn vì đủ thứ yếu tố nhân tạo trong xã hội hiện đại.
Có hứng thì viết thêm hệ quả của một xã hội thiếu tính nam