Làm cha, cho tôi nhiều trải nghiệm và bài học khá thú vị. Chuyện cũng mấy năm rồi, vào cái hôm vợ tôi đau đẻ, lúc đó tầm 5h sáng, tôi gấp rút lấy xe để chở vợ đến bệnh viện.
dù trước đó vài hôm, tôi cũng chạy mồi trước 2 lượt, xem đường xá thế nào, rồi coi có rủi ro di chuyển nào hay không, và cổng nào để vào khu đẻ cho nhanh nhất, để khi vào thực tế đỡ cập rập.
vậy mà vào trận, lái xe vẫn loay hoay anh em ah, dù đã nhớ đường rồi nhưng tôi vẫn bật gu-gồ map để chắc ăn, quay qua thì thấy vợ rên đau âm ỉ, đầu óc tôi khá phân tâm, cộng với việc sắp làm cha nữa, không biết vợ đẻ ra sao, rồi trông thằng con mình thế nào, có lành lặng tay chân không, nói chung đầu óc phóng dật đủ chuyện về tương lai.
anh em biết tại sao tôi lại kể tình huống này hay không, vì nó khớp với rất nhiều tình huống khác trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta,
thế đố anh em, trong tình huống đưa vợ đi đẻ của tôi thì cái gì quan trọng nhất?
đưa vợ đúng chỗ bệnh viện, nhan chóng và an toàn?
hay là 10 mét trước mặt anh em khi đang lái xe?
cả hai đều quan trọng,
vì không đến được bệnh viện kịp thời thì căng
đấy,
nhưng cái căng hơn nữa là khi đang lái xe, nếu anh em không quan sát cẩn thận trong tầm 5-10 mét trước mắt để chạy an toàn thì càng căng hơn nữa.
chưa kể, đầu óc phải tập trung chạy, chứ lo nghĩ phân tâm quá thì cũng dễ gây tai nạn, nên thấy tự lái không ổn thì nên nhờ người nhà hay kêu xe ngoài cho chắc.
thật ra, không phải chỉ lúc đưa vợ đi đẻ thì anh em mới cẩn thận quan sát, mà bất kỳ lúc nào lái xe thì anh em đều phải tập trung hết.
dù anh em phải chạy đi ký hợp đồng bạc tỷ, hay có việc cấp bách thế nào đi nữa, thì chuyện quan trọng nhất vẫn là 5-10 mét trước mặt anh em khi lái xe.
nên khi ai hỏi tôi,
điều gì quan trọng nhất với tôi?
thì cái quan trọng nhất với tôi luôn là việc ngay trước mắt, hay nói thiền hơn, là những việc đang diễn ra ngay bây giờ, ngay lúc này.
vì đơn giản, cái bây giờ mà không xong, không đàng hoàng, không tử tế thì làm sao cái sắp
tới hay cái chút nữa nó xảy ra đàng hoàng được.
logic đúng không anh em?
nói ngắn là thế,
nói dài là, hôm nay chính là nền móng cho ngày mai,
hôm nay chưa xong thì ngày mai cũng chẳng đến đâu cả,
đó là việc quan trọng nhất,
còn việc ai là người quan trọng nhất với tôi?
chính là người đang có mặt, đang đối diện với tôi, ngay lúc đó.
đợt rồi tôi về vn, có ra ngồi cafe gặp một số anh em bên hội ăn mặc classic, may mắn là anh em ai cũng tập trung nói chuyện cả, chứ không ai cầm phone, còn đa phần, tôi quan sát các bàn khác thì mạnh ai người đó cầm cái phone chơi, chứ không ai nói chuyện với ai.
chúng ta ngồi với nhau, nhưng không hiện diện với nhau… dù người đó đang trước mặt mình.
chúng ta hiện diện với cái phone, với thế giới online, kết nối với những bạn bè rất xa, nhưng người ngay trước mặt thì lại mất kết nối.
vấn nạn của thời đại này là, cả các thành viên trong gia đình cũng càng mất kết nối với nhau, dù chúng ta vẫn gặp nhau mỗi ngày, vợ chồng, con cái, ông bà, thấy nhau đó nhưng không thể hiểu nhau được, vì chúng ta rất ít hiện diện vì nhau.
mỗi người lại cô đơn trong chính thế giới riêng của mình… dù xung quanh anh em luôn đầy đủ
mọi người hết.
điều mà khiến tôi luôn trân quý người trước mặt là vì tôi biết rõ, có thể đây là buổi gặp cuối cùng của tôi và người đó, chẳng biết ngày mai còn cơ hội tái ngộ không.
nó xảy ra rất nhiều với cuộc đời tôi rồi,
vài anh em thân ra đi rất chóng vánh,
tưởng còn hẹn nhau dịp này dịp kia, ai ngờ là lần gặp cuối.
ngày mai luôn vô định và bất toàn, anh em phải khắc ghi,
sống trong game đời thì anh em nên có tầm nhìn và kế hoạch 5-10 năm hoặc xa hơn nữa.. Có mục tiêu dài hạn để biết mình sẽ đi đâu, nó quan trọng và cần thiết chứ.
nhưng cái tối quan trọng hơn nữa là anh em nên trọn vẹn với cái ngay trước mắt và cả với người đang đối diện với anh em ngay khoảnh khắc đó.
tôi có ông bạn, hai vợ chồng ổng cố gắng mua ngôi nhà đầu tiên tại Mỹ, mà lận đận gần 2 năm nay chưa đủ duyên mua được. Tuần rồi, chốt được căn nhà rồi, nhưng kẹt vài vấn đề pháp lý khá đau đầu, ổng suy nghĩ quá nên mệt tim, khó thở, tự nhiên 12h khuya kêu vợ ổng dậy trăn trối, đọc mật khẩu tài khoản các kiểu.
làm hôm sau tôi phải qua nhà ổng liền, cũng kể lại đúng câu chuyện đưa vợ đi đẻ trên,
mua nhà thì quan trọng rồi,
nhưng phải sống tiếp để cùng vợ con bước vào nhà đó chứ,
tôi bồi thêm cô vợ, không mua nhà được đợt này cũng đừng buồn quá, chưa đủ duyên thôi, nhưng thằng bạn anh nó lo quá rồi đột quỵ thì một mình em sẽ nuôi 2 đứa con rồi cũng đâu trụ nỗi căn nhà đâu.
anh em đọc đến đây thì tự liên hệ cuộc sống của mình rất dễ,
nhiều lúc chúng ta quá lo nghĩ về tương lai rồi quên luôn là mình cần phải sống, phải thở, ngay bây giờ.
anh em quên bản thân mình nên đâm ra cũng quên luôn những người đang hiện diện ngay trước mặt anh em.
mất kết nối với chính mình, rồi mất kết nối với tất cả,
cuối năm rồi, hối hả cũng đủ rồi,
có làm thêm tý nữa cũng không giàu ngay được,
nhưng nếu anh em dành một ngày đó để hiện diện lại với chính mình và với những người đang có mặt trong cuộc đời mình thì nó lại tạo ra những giá trị vô giá.
kế hoạch ngày mai quan trọng đó,
nhưng hôm nay còn sống, còn thở đã!
Cheers
Bác 7B
——
Hình của Johnson Tsang