Có ba nhánh chính nhất mà tôi nghĩ mấy feng cần đào thật sâu, dồn tâm lực, biến nó thành thói quen – niềm vui được thì càng tốt, tận hưởng nó một cách hơi ám ảnh (tối ngủ nằm mơ chẳng hạn) cũng ok là:
1 . Tìm hiểu logos. Cá nhân tôi hiểu chữ này là quy luật cuộc sống, triết học. Nghiên cứu tìm tòi để biết cách con người, xã hội, mọi thứ vận hành. Để chi, để ra quyết định tốt và né quyết định sai.
Cái này thì có thể nạp qua lao động, rèn luyện – suy niệm, đọc sách, quan sát thế giới, hay được chỉ điểm.
Hiểu logos mới dễ optimize bài được chia. Còn ko hiểu thì cho dù bài được chia đẹp cỡ nào thì tới cuối cũng bị chặt thúi đôi heo với về chót thôi feng.
2 . Thể chất nói chung và võ thuật nói riêng. Thể chất oke thì mới chịu nổi biến động từ cuộc đời. Mà tùy môn feng train thì sẽ có triết lý của môn đó. Train body thì ngoài việc khoẻ để có sức function thì còn giúp thực hành logos ở ý 1 nữa.
3 . Chuyên môn để kiếm tiền. Trở nên hữu ích cho gia đình và xã hội.
Cái 1 với cái 2 nó tương hỗ cho nhau rất tốt và tạo nền tảng cực tốt để mà có sức với nền tảng để học cái thứ 3 cho tốt hơn.
Tôi đi tập đây để tăng tí stats tối về đọc sách để có tâm thế tinh thần tốt học chuyên môn nữa. Cuối tuần ăn chơi lành mạnh mai còn đi học đi làm đầu tuần cho chuẩn nữa mấy feng. Ảnh là tranh của Lý Chí Thanh tả một cảnh trong truyện Kim Dung. Bonus thêm một đoạn tả đấu kiếm rất đỉnh của Lệnh Hồ Xung với kiếm khách núi Võ Đang. Đoạn này đọc rất đã với việc miêu tả võ công kết hợp với nhiều yếu tố triết học của phương Đông.
Có gì đâu mà cười? Để ta sử. Cho ta mượn kiếm đi. Lão nhận trường kiếm, liền chém loạn xạ. Lão ra tay rất nhanh, giống như điên khùng khiến cho mọi người cười ngả nghiêng.
Ban đầu Lệnh Hồ Xung cũng mỉm cười, nhưng lúc xem được mười mấy chiêu bất giác cảm thấy kinh ngạc. Chiêu kiếm của hai hán tử, một người rất chậm còn một người rất nhanh, nhưng trong kiếm pháp của cả hai rất ít có chỗ sơ hở, thật là hiếm thấy. Tư thế của hai lão rất khó coi nhưng chiêu kiếm lại cổ quái hùng hậu, oai lực trên kiếm dường như mới chỉ phát huy được một hai phần, còn lại thì tiềm ẩn không lộ ra. Lệnh Hồ Xung liền bước lên trước mấy bước cung tay nói:
– Hôm nay được bái kiến hai vị tiền bối, tận mắt thấy cao chiêu, thật quả vinh hạnh.
Lệnh Hồ Xung nói rất thành khẩn. Hai lão thu trường kiếm về. Lão gánh củi trừng mắt hỏi:
– Tiểu tử, ngươi hiểu được kiếm pháp của bọn ta sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không dám nói chữ “hiểu”. Kiếm pháp của hai vị bác đại tinh thâm, chữ “hiểu” làm sao vãn bối nói được? Kiếm pháp phái Võ Đang lừng danh thiên hạ, quả nhiên khiến người khâm phục và được mở rộng tầm mắt.
Hán tử gánh rau nói:
– Ngươi đã biết kiếm pháp của bọn ta cao thâm, vậy ngươi có muốn tỉ thí không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vãn bối không phải là đối thủ của hai vị.
Hán tử gánh củi nói:
– Ngươi không muốn tỉ thí nhưng ta muốn tỉ thí đó.
Lão đâm một kiếm chênh chếch ra nhằm phóng về Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung thấy kiếm này của lão chụp lên chín chỗ yếu hại trên người hắn rất tinh diệu. Hắn bèn khen:
– Hảo kiếm pháp!Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm ra, xoay kiếm lại. Hán tử chém loạn lên không trung. Lệnh Hồ Xung thu trường kiếm về, hắn cũng chém lên không. Hai người liên tiếp xuất bảy tám chiêu, mỗi chiêu đều đâm vào khoảng không, song kiếm chưa hề giao nhau. Nhưng hán tử gánh củi lại lùi dần từng bước.
Hán tử gánh rau la lên:
Dưa hấu đậu phộng quả nhiên có chút môn đạo.
Lão vung kiếm lên chém loạn xạ, trong khoảnh khắc đã liên tiếp chém khoảng hai mươi kiếm. Mỗi chiêu kiếm đều chém về hướng Lệnh Hồ Xung, nhưng mũi kiếm luôn cách Lệnh Hồ Xung bảy tám thước.
Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm lên, có lúc chàng điểm hán tử gánh củi một chiêu, có lúc lại chém hán tử gánh rau một chiêu; lưỡi kiếm cách người hai lão đều khoảng bảy tám thước. Hai lão thấy Lệnh Hồ Xung xuất chiêu thì vẻ mặt rất căng thẳng, hoặc nhảy lên né tránh hoặc múa kiếm vội gạt đỡ.
Quần hào thấy vậy đều ngẩn người ra. Rõ ràng lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung cách hai lão một khoảng khá xa, lúc xuất kiếm lại không sử chút kình lực nào, quyết không phải là loại kiếm khí vô hình để tấn công người mà tại sao hai lão lại né tránh gạt đỡ vội vã như vậy? Xem đến lúc này quần hào đều biết hai lão là cao thủ võ công rất thâm hậu chứ không phải hạng tiều phu, nông dân bình thường. Lúc hai lão xuất chiêu tấn công tuy một lão chậm chạp, một lão như điên cuồng nhưng lúc đỡ chiêu né tránh thì thân thủ rất nhanh nhẹn vững vàng. Để được như vậy, phải tập trung toàn lực không thể có chút lơ là sơ hở.
Bỗng nghe hai lão cùng thét lên, kiếm pháp thay đổi. Trường kiếm của lão gánh củi vung ra rất rộng, thế kiếm rất hùng hậu. Lão gánh rau khi tiến khi lùi rất mau lẹ, mũi kiếm của lão biến ảo vô số tinh quang. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm hơi nghiêng ra lại không rung động, mục quang của chàng có lúc nhìn chằm chằm vào lão gánh củi, có lúc nhìn xéo lão gánh rau. Ánh mắt của Lệnh H ồ Xung chiếu đến đâu thì hai lão liền biến chiêu, hoặc thét to nhảy thối lui, hoặc chuyển thế công thành thế thủ.
Bọn Kế Vô Thi, Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu là những kẻ sĩ võ công cao cường đã dần dần nhìn ra manh mối, hiểu rằng sở dĩ hai hán tử này né tránh và hộ vệ, nhất định là do mục quang của Lệnh Hồ Xung chiếu đến. Đó cũng chính là các chỗ yếu huyệt trên người hai lão.
Thấy lão gánh củi vung kiếm lên chém, mục quang của Lệnh Hồ Xung chiếu vào huyệt Thương khúc ở bụng dưới của lão. Lão chưa sử xong một chiêu liền thu kiếm về để cản đỡ nơi huyệt Thương khúc của mình. Lúc này lão gánh rau đâm liền mấy chiêu về hướng Lệnh Hồ Xung, mục quang của chàng chiếu vào huyệt Thiên đỉnh ở cổ bên trái của lão, lão vội cúi đầu, trường kiếm chém nhanh xuống, cắm sâu vào đất ruộng khô. Dường như mục quang của Lệnh Hồ Xung phát ra ám khí, lão không dám để ánh mắt của chàng chiếu vào huyệt Thiên đỉnh.
Hai lão sử kiếm thêm một lúc nữa, mồ hôi ra nhễ nhại, trong khoảnh khắc quần áo hai lão ướt đẫm. Lão già cưỡi lừa vẫn đứng một bên nhìn, không nói lời nào. Bỗng lão ho lên một tiếng rồi nói:
– Khâm phục, khâm phục, các ngươi lui ra đi.
Hai lão cùng đáp dạ nhưng mục quang của Lệnh Hồ Xung vẫn nhìn quanh không rời các chỗ yếu huyệt trên hai người lão. Hai lão vừa múa kiếm đỡ vừa thối lui mà vẫn không thoát được mục quang của Lệnh
Hồ Xung. Lão già khen:
– Hảo kiếm pháp! Lệnh Hồ công tử, để lão phu thỉnh giáo mấy cao chiêu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vãn bối không dám!
Hai lão già kia đến bây giờ mới có thể thoát khỏi vòng vây mục quang của Lệnh Hồ Xung, liền nhảy lùi ra sau, giống như hai con chim to bay ra xa mấy trượng. Quần hào không kìm được, nổi tiếng hoan hô. Kiếm pháp của hai lão thế nào khó mà lĩnh hội được nhưng cú nhảy lộn của hai lão ra xa, thân pháp tuyệt đẹp. Ai cũng biết võ công của hai lão vào hàng thượng thừa.
Lão già nói:
– Lệnh Hồ công tử hạ thủ lưu tình, nếu đánh thật thì trên người của hai ngươi đã sớm bị chém cả trăm vết, đâu có thể để các ngươi dễ sử hết một đường kiếm pháp? Mau qua đây cám ơn đi.
Hai lão phi thân đến, cúi người sát đất. Lão gánh rau nói:
– Hôm nay mới biết ngoài trời còn có trời, trên người còn có người. Cao chiêu của công tử trên đời này hiếm có. Vừa rồi bọn tại hạ có lời vô lễ, xin công tử thứ tội.
Lệnh Hồ Xung cung tay đáp lễ nói:
– Kiếm pháp của phái Võ Đang rất thần diệu. Chiêu kiếm của hai vị nhất âm nhất dương, nhất cương nhất nhu, là Thái Cực kiếm pháp phải không?
Lão gánh rau nói:
– Thật chẳng đáng làm trò cười cho công tử. Bọn tại hạ là Lưỡng Nghi kiếm pháp, kiếm vẫn còn phân ra âm dương, chưa thể hợp làm một được.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Khách quan mà nói, tại hạ cố gắng mới có thể phân biệt được một chút tinh vi trong kiếm pháp của hai vị. Nếu ra tay tương đấu thật thì chưa chắc tại hạ có thể tìm ra chỗ sơ hở để có cơ hội.
Lão già nói:
– Công tử hà tất phải quá khiêm nhường. Mục quang của công tử chiếu đến đâu thì chính là chỗ nhược điểm của mỗi chiêu Lưỡng Nghi kiếm pháp, ôi, đường kiếm pháp này… đường kiếm pháp này…
Lão lắc đầu mấy cái rồi nói:
– Hơn năm mươi năm về trước, phái Võ Đang có hai vị đạo trưởng sáng tác hai đường kiếm này. Phải mất mấy chục năm tâm huyết, hai vị vẫn còn tự cảm thấy trong kiếm pháp có âm có dương, có nhu có cương. Ôi!
Lão thở dài rồi nói tiếp:
– Nào ngờ gặp phải cao thủ kiếm thuật, đánh không nổi một chiêu.
Lệnh Hồ Xung cung kính nói:
– Kiếm thuật của hai vị đại thúc đã tinh thâm như vậy thì Xung Hư đạo trưởng và các cao thủ khác của phái Võ Đang chắc càng khiến cho người ta khó mà hiểu nổi. Vãn bối và các vị bằng hữu lần này đi qua chân núi Võ Đang là vì có chuyện khẩn yếu, chưa lên núi bái kiến Xung Hư đạo trưởng thật là thất lễ. Chuyện này xong rồi, vãn bối sẽ lên miếu Chân Võ, khấu đầu trước Chân Võ đại đế và Xung Hư đạo trưởng.
Lệnh Hồ Xung là người rất cuồng ngạo, nhưng vừa rồi thấy kiếm pháp của hai lão cương nhu tinh tế, bên trong có không ít động tác thần kỳ. Tuy chàng tìm được chỗ sơ hở trong chiêu thức của hai lão nhưng bất cứ chiêu thức nào trong thiên hạ cũng đều có chỗ sơ hở, nên lòng chàng rất khâm phục. Lệnh Hồ Xung đoán rằng hai lão nhất định là hạng cao thủ đệ nhất trong phái Võ Đang nên nói mấy câu này rất chân thành.
Lão già gật đầu nói:
– Lệnh Hồ công tử trẻ tuổi, võ công tuyệt thế mà không kiêu ngạo, thật hiếm có. Lệnh Hồ công tử, Lệnh Hồ công tử được Phong Thanh Dương tiền bối phái Hoa Sơn truyền thụ kiếm pháp phải không?
Lệnh Hồ Xung giật mình thầm nghĩ: Mục quang của lão thật là lợi hại, lão mới nhìn qua đã biết lai lịch sở học của ta. Tuy ta không thể thổ lộ ra hành tung của Phong thái sư thúc tổ, nhưng lão đã nói thẳng ra như vậy thì ta không thể nói dối để phủ nhận. Chàng bèn nói:
– Vãn bối may mắn được học một chút kiếm thuật của Phong thái sư thúc tổ…
Lệnh Hồ Xung nói câu này là có ý không xác nhận đã được Phong Thanh Dương đích thân truyền thụ kiếm pháp.
Lão già mỉm cười nói:
– Một chút, một chút! Hà hà, một chút kiếm thuật của Phong tiền bối mà đã tuyệt vời như vậy ư?
Lão nhận trường kiếm từ tay lão gánh củi, cầm kiếm qua tay trái rồi nói:
– Lão phu muốn lĩnh giáo một chút kiếm thuật của Phong lão tiền bối.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Làm sao vãn bối dám động thủ với tiền bối.
Lão già mỉm cười, thân người từ từ chuyển sang phải, tay trái cầm kiếm lên để ngang trước ngực, lòng bàn tay phải úp vào tay trái giống như đang ôm một quả cầu. L ệnh Hồ Xung thấy lão chưa xuất chiêu mà tiềm lực đã mạnh vô cùng, liền ngưng thần chăm chú nhìn. Kiếm nơi tay trái của lão từ từ đưa về trước vạch thành hình cánh cung. Lệnh Hồ Xung cảm thấy một luồng hàn khí ồ ạt xông tới phía mình, nếu chàng không trả chiêu thì không được, bèn nói:
– Vãn bối đắc tội!
Lệnh Hồ Xung nhìn không ra chỗ sơ hở trong kiếm pháp của lão, đành phải điểm một hư chiêu.
Bỗng nhiên lão già đưa kiếm qua tay phải, ánh hàn quang lấp lánh lướt qua cổ Lệnh Hồ Xung. Chiêu kiếm này thần tốc vô cùng, quần hào không kìm được la lên kinh hãi. Nhưng Lệnh Hồ Xung đã thấy được ngay chỗ sơ hở, liền phóng kiếm ra điểm vào huyệt Uyên ba ở dưới sườn của lão.
Lão già liền dựng đứng trường kiếm. Choang một tiếng, song kiếm giao nhau, hai người đều lùi ra một bước. Lệnh Hồ Xung cảm thấy trên kiếm của lão có một luồng kình lực liên miên, làm chấn động khiến cánh tay của chàng bị tê. Lão già hứ một tiếng, mặt hơi lộ vẻ kinh dị.
Lão già lại đưa kiếm qua tay trái, vạch trước người hai vòng tròn. Lệnh Hồ Xung thấy luồng kình lực trên kiếm của lão xuất ra liên miên, bảo hộ khắp người lão không có một chút sơ hở. Chàng ngấm ngầm kinh dị: Ta chưa bao giờ thấy qua chiêu thức của ai kín đáo như thế này. Nếu lão tấn công ta như vậy thì ta phá bằng cách nào? Kiếm pháp của Nhậm Ngã Hành tiền bối so với vị lão tiên sinh này có lẽ còn mạnh hơn, nhưng trong mỗi chiêu của lão chẳng lẽ không có chỗ sơ hở ư?
Lệnh Hồ Xung thấy sợ, bất giác trán toát mồ hôi hột.
Tay phải của lão già nắm chặt kiếm quyết, kiếm tay trái không ngừng rung động. Đột nhiên lão phóng ra một chiêu trung bình, mũi kiếm rung động, nhìn ra không biết lão tấn công chỗ nào.
Chiêu này của lão chụp xuống cả bảy đại yếu huyệt thượng bàn của Lệnh Hồ Xung. Nhưng lão vừa tấn công thì Lệnh Hồ Xung liền nhận ra ba chỗ sơ hở trên người lão, mấy chỗ sơ hở này không cần tấn công hết, chỉ nhằm vào một chỗ cũng đủ lấy tính mạng của lão. Chàng liền nghĩ: Lúc lão phòng thủ hoàn toàn không có sơ hở, lúc tấn công thì vẫn có chỗ sơ hở để ta thừa cơ tấn công.
Lệnh Hồ Xung liền vung trường kiếm chỉ vào cuối hàng lông mày trái của lão. Nếu lão tiếp tục vung kiếm phóng về trước thì trán lão tất bị trúng trường kiếm, mũi kiếm của lão có đâm tới được chàng thì đã chậm một bước rồi.
Lão sử chiêu kiếm chưa hết thì đã vội xoay thành vòng bạch quang, có lớn có nhỏ, xoay thẳng xoay nghiêng lấp loáng không thôi. Lệnh Hồ Xung hoa cả mắt, liền thu kiếm về rồi phóng kiếm chênh chếch ra tấn công vào vòng kiếm ảo của lão. Choang một tiếng, song kiếm giao nhau, Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê buốt.
Vòng bạch quang kiếm ảo trên kiếm của lão già càng lúc càng nhiều. Không bao lâu, toàn thân lão đã ẩn trong vô số vòng bạch quang, vòng này chưa dứt thì vòng khác phát sinh. Tuy trường kiếm của lão sử rất nhanh nhưng không nghe tiếng gió rít đủ thấy kiếm hình mềm dẻo của lão đã đạt đến hóa cảnh. Lúc này Lệnh Hồ Xung nhìn không ra chỗ sơ hở trong kiếm pháp của lão, chàng cảm thấy dường như lão có trăm ngàn trường kiếm hộ thân. Thế thủ của lão quá điêu luyện, tuyệt không có chỗ nào sơ hở. Cái thành trì kiếm này lại có thể di động, trăm ngàn vòng kiếm quang giống như làn sóng từ từ ập đến. Lão già không tấn công từng chiêu mà mấy chục chiêu kiếm pháp thủ thế hợp nhau lại hóa thành thế công. Lệnh Hồ Xung không cách nào chống đỡ nổi đành phải lùi lại né tránh.
Chàng lùi một bước thì những vòng kiếm quang liền tiến lên một bước. Trong khoảnh khắc Lệnh Hồ Xung đã liên tiếp lùi bảy bước. Quần hào thấy tình huống của minh chủ bất lợi, đã rơi xuống hạ phong, nín thở theo dõi, bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bỗng Đào Cán Tiên nói:
– Kiếm pháp gì vậy? Đây là đứa trẻ vẽ loạn vòng tròn, ta cũng biết vẽ như lão thôi.
Đào Hoa Tiên nói:
– Để ta vẽ cho, ta vẽ thì nhất định còn tròn hơn lão nhiều.
Đào Chi Tiên nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ, Lệnh Hồ huynh đệ đừng sợ, nếu huynh đệ bị thua, bọn ta sẽ xé xác lão già này thành bốn mảnh để trả hận cho huynh đệ.
Đào Diệp Tiên nói:
– Nói trật lất rồi. Một là, hắn là Lệnh Hồ minh chủ chứ không phải là Lệnh Hồ huynh đệ. Hai là, sao ngươi biết Lệnh Hồ minh chủ sợ?
Đào Chi Tiên nói:
– Lệnh Hồ Xung tuy làm minh chủ, nhưng tuổi còn nhỏ hơn ta, chẳng lẽ hắn mới được làm minh chủ thì thành Lệnh Hồ ca ca, Lệnh Hồ bá bá, Lệnh Hồ gia gia, Lệnh Hồ lão thái gia sao?
Lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn lùi, quần hào đều vô cùng lo lắng, nghe Đào Cốc lục tiên nói tầm phào bên tai thì càng thêm tức giận.
Lệnh Hồ Xung lùi thêm bước nữa, bẹp một tiếng, chân trái đạp vào một vũng nước nhỏ. Hắn động tâm nghĩ: Ngày đó Phong thái sư thúc tổ đã ân cần dặn ta rằng võ thuật trong thiên hạ thiên biến vạn hóa. Tinh thần sáng suốt, dụng tâm suy nghĩ thì bất luận chiêu thức nào của đối phương dù tinh diệu đến đâu, chỉ cần có chiêu thức thì nhất định có chỗ sơ hở. Kiếm pháp của Độc Cô đại hiệp truyền lại sở dĩ có thể đánh bại mọi người trong thiên hạ, không còn ai là địch thủ là vì nhìn ra được chỗ sơ hở trong chiêu thức của địch. Bây giờ, kiếm pháp của vị tiền bối này vây vòng tròn như ý lão, mà không có chỗ sơ hở, nhưng dù ta nhìn không ra chỗ sơ hở thì cũng chưa chắc không có chỗ sơ hở. Chỗ sơ hở đó mắt ta chưa nhìn ra được mà thôi.
Lệnh Hồ Xung lại lùi thêm mấy bước, chăm chú nhìn vô số vòng kiếm quang biến ảo của lão già, bỗng nghĩ: Không chừng ở giữa vòng tròn kiếm quang là chỗ sơ hở. Nhưng nếu không phải là chỗ sơ hở, ta phóng một kiếm vào thì bị trường kiếm của lão xoắn lấy chặt đứt cả cánh tay.
Choang một tiếng rất lớn, Lệnh Hồ Xung cảm thấy ngực bị chấn động kịch liệt, khí huyết nhộn nhạo. Cánh tay hắn vẫn còn nguyên.
Lão già lùi lại hai bước, thu kiếm về. Vẻ mặt lão rất cổ quái, vừa rất kinh ngạc vừa rất xấu hổ, và cũng thoáng một chút hối tiếc. Một lúc sau, lão mới nói:
– Lệnh Hồ công tử kiếm pháp cao minh, gan dạ hơn người. Khâm phục, khâm phục!
Lúc này Lệnh Hồ Xung mới biết vừa rồi hắn mạo hiểm đánh một đòn quả nhiên đã tìm được chỗ nhược trong kiếm pháp của lão. Có điều kiếm pháp của lão quá cao minh, trong vòng kiếm quang vẫn là chỗ nguy hiểm nhất, lão lại luyện được cách ẩn giấu chỗ sơ hở vào trong đó. Trong hàng ngàn hàng vạn kiếm khách khắp thiên hạ, chỉ e rằng khó có được một người cả gan dám đem thân mình ra mạo hiểm như chàng. Lệnh Hồ Xung xuất một chiêu thành công, lòng như reo lên: May quá, may quá!
Lệnh Hồ Xung nghe từng dòng mồ hôi trên lưng đang chảy xuống. Chàng liền khom người nói:
– Kiếm pháp của tiền bối thần thông, mong tiền bối chỉ giáo cho, vãn bối xin thành tâm thụ giáo.
Chàng nói câu này không phải là khách khí bình thường. Cuộc so kiếm vừa rồi khiến võ công của chàng tiến bộ rất nhiều, giúp chàng biết được trong chiêu số của địch nhân chỗ mạnh nhất cũng là chỗ yếu nhất. Chỗ mạnh nhất đều có thể đánh phá được, thì những chỗ khác chỉ nghênh kiếm mà hóa giải thôi.
Cao thủ tỉ kiếm, thắng bại chỉ quyết định trong một chiêu. Lão già đã thấy Lệnh Hồ Xung dám vung kiếm đâm vào giữa vòng kiếm quang của lão thì sau đó không cần tỉ đấu thêm nữa.