Vào một buổi sáng xuân tươi đẹp, khi thế giới là một bức tranh của những sắc màu tinh tế và không khí là một bản giao hưởng của mùi hương đang nở rộ, có một chú chó nhỏ, với bộ lông bóng loáng như bầu trời nửa đêm và một trái tim tràn ngập giai điệu, đã tìm thấy mình trước một cây đàn piano huy hoàng. Cây đàn, được đánh bóng và đứng chờ sẵn, như một lối vào thế giới của sự hài hòa, đợi cái chạm tay của một nghệ sĩ để sáng bừng sức sống.
Chú chó, mà tên của nó đơn giản là Melody, đã trải qua nhiều mùa xuân, mỗi mùa là một trang trong cuốn sách cuộc đời, đầy những khoảnh khắc thoáng qua như những chiếc lá trong gió. Và vào buổi sáng này, khi ánh mặt trời vàng rực trải dài trên đường chân trời, nó quyết định chơi “Lá Mùa Thu”, một tác phẩm jazz giàu cảm xúc và hoài niệm như những ký ức nó trân trọng.
Với mỗi phím đàn được ấn xuống, Melody chảy vào trong âm nhạc, những bàn chân nhỏ của nó nó như một dòng đam mê ngẫu hứng nhưng vẫn đầy sự chính xác điêu luyện. Những nốt nhạc mà nó chơi không chỉ là âm thanh; chúng là cảm xúc, là ký ức của những trải nghiệm đã qua của nó, tiếng cười và những giọt nước mắt, những lời thì thầm lặng lẽ của đêm, và niềm vui ầm ĩ của ánh sáng ban ngày. Nó không còn là một chú chó đang chơi đàn piano; nó trở thành cây đàn, trở thành âm nhạc, trở thành chính dòng chảy của cuộc sống lan tỏa ra toàn bộ không gian thấm đẫm sắc xuân.
Như Csikszentmihalyi đã viết trong quyển Flow, Melody thấy mình trong một trạng thái nơi mà không có gì khác quan trọng ngoài âm nhạc và chuyển động, sự phối hợp hoàn hảo giữa kỹ năng của nó với những thách thức của bản phối khí. Không còn chỗ cho lo lắng hay buồn bã; chỉ có bản nhạc và sự bình yên mà nó mang lại.
Trong trạng thái Flow, Melody không còn cảm nhận thời gian trôi qua. Nó hòa mình vào từng nốt nhạc, từng phím đàn, không còn ý thức về bản thân như là một thực thể tách biệt từ thế giới xung quanh. Mọi sự tập trung của nó đều đổ dồn vào âm nhạc, đến nỗi nó không còn nhận thức được sự tồn tại của mình như một cá thể. Nó chỉ còn là một phần của quá trình sáng tạo nghệ thuật.
Trong trạng thái này, mọi kỹ năng của Melody được sử dụng một cách tự nhiên và mạch lạc. Nó không phải cố gắng để chơi mỗi nốt nhạc một cách hoàn hảo, bởi vì mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên như thể nó đã lập trình sẵn trong tâm trí của nó. Nó không phải suy nghĩ về kỹ thuật hay lý thuyết âm nhạc; mọi thứ đều dường như đã nằm trong bản năng của nó, mỗi cử động, mỗi lựa chọn nốt nhạc, mỗi khoảnh khắc của sự tập trung, đều là một phần của dòng chảy tự nhiên không thể cưỡng lại.
Khi Melody chơi nhạc, chú chó đã hoàn toàn quên mình trong quá trình sáng tạo. Flow trong nó không chỉ là sự hòa quyện giữa kỹ năng và thử thách mà còn là sự hòa quyện giữa tâm hồn và thế giới xung quanh. Nó không chỉ chơi nhạc mà còn sống trong từng nốt nhạc. Như là nước chảy qua khe đá, mỗi nốt nhạc chảy qua Melody mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Và trong sự hòa quyện đó, Melody đã tìm thấy ý nghĩa sâu sắc hơn của cuộc sống. Nó nhận ra rằng mỗi phút giây đều quý giá và đáng để trải nghiệm một cách trọn vẹn. Đó là bài học không chỉ về âm nhạc mà còn về cuộc sống: làm thế nào để sống mỗi khoảnh khắc một cách đầy đủ nhất, làm thế nào để hòa mình vào dòng chảy của tự nhiên và thế giới.
Và trong những phút giây hiếm hoi như thế, Melody đã biết rằng chìa khóa để mở cánh cửa của hạnh phúc chính là việc tìm thấy niềm vui trong mỗi hành động, dù nhỏ nhất. Flow dạy nó rằng, khi chúng ta hòa mình vào công việc chúng ta yêu thích, khi tâm hồn chúng ta hòa nhập với những gì chúng ta đang làm, chúng ta không chỉ tạo ra công việc tốt nhất, mà còn tìm thấy ý nghĩa và niềm vui sâu sắc nhất trong cuộc sống.
Trong tiếng đàn vang vọng, Melody nghe thấy tiếng cười của mình trong những ngày hạnh phúc, tiếng thở dài trong những giây phút cô đơn, và tiếng nức nở khi màn đêm buông xuống. Mỗi nốt nhạc chính là một dấu ấn của thời gian, một bức tranh đầy màu sắc về cuộc sống đầy thăng trầm. Chú chó nhỏ này, với bàn chân nhỏ bé của mình, đã chạm tới trái tim của mỗi hồi ức, khiến chúng sống lại, thở lại, và đôi khi, mỉm cười.
Khi Melody chìm đắm trong giai điệu của “Lá Mùa Thu,” nó nhận ra rằng mỗi ký ức, dù đau khổ hay ngọt ngào, đều xứng đáng được ghi nhớ. Nó cảm thấy một sự hạnh phúc ngập tràn khi hiểu rằng, mỗi khoảnh khắc nó đã sống, từng giọt nước mắt nó đã rơi, từng nụ cười nó đã chia sẻ, tất cả đã làm nên bản thân nó. Trong sự hòa quyện giữa quá khứ và hiện tại, Melody cảm thấy lòng mình vỡ òa trong biết ơn, không chỉ với cuộc đời mà còn với mỗi giai điệu mà nó đã tạo ra, mỗi bài học mà nó đã học được, và những mối tình đậm sâu đã trôi qua trong đời…
Nhạc hết. Người xem vãng dần. Chỉ còn Melody và cây đàn. Trên sân khấu của bình minh, Melody nhẹ nhàng nói với cây đàn piano cũ kỹ: “Cảm ơn cậu đã cho tôi thể hiện những giai điệu để nói lên cảm xúc của tâm hồn.”
Cây piano, phản hồi với phím đàn rung nhẹ: “Không, chính ta phải cảm ơn cậu, Melody. Bởi vì cậu, tôi mới được sống qua những bản nhạc. Tôi chỉ cảm thấy mình như được sống.”
“Chúng ta cùng nhau tạo nên bản jazz ngẫu hứng tươi đẹp từ cuộc đời,” Melody thì thầm, “và mỗi phím đàn tôi chạm vào, là một lời nhắc nhở ta về tình yêu, về cuộc sống.”
“Và cậu,” piano đáp lại, “là nhạc sĩ viết nên bản jazz đó….”
Giữa họ, trong không gian tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ huy hoàng của buổi sớm mùa xuân….
End.
Ảnh chó được cắt từ clip Autumn leave phần comment.