nếu ‘tự kiêu’ là đánh giá thấp người khác,
thì ‘tự ti’ là đánh giá thấp bản thân mình,
tự ti lâu ngày sẽ sinh ra sự ‘đố kỵ’ và ‘trầm cảm’ khá nặng; nhất là kéo phây thời 4.0 thì thấy ai cũng đẹp, cũng thành công và đặc biệt là trông ai hạnh phúc hơn mình.
có một nghịch lý mà chúng ta ít khi nhận ra,
cái đau khổ của người khác thì chúng ta luôn xem nhẹ… nhưng cái khổ của mình luôn là khổ nhất. Đứa bạn ta thất tình đau khổ hay bệnh tật, ta bảo “đau có tý mà than thế” nhưng đến lượt chúng ta đau khổ thì như thể cuộc đời này chẳng ai khổ bằng ta.
còn với hạnh phúc, thì chúng ta lại hoàn toàn ngược lại, thấy ai cũng hạnh phúc hơn mình, còn mình thì chả có gì để hạnh phúc cả. đó là dấu hiệu rất rõ của ‘mặc cảm tự ti’
Một dấu hiệu cao cấp hơn của ‘mặc cảm tự ti’ là luôn khao khát sự tôn trọng. Sự thật, chúng ta càng thiếu gì bên trong thì chúng ta càng khao khát lấp đầy nó bằng những thứ bên ngoài.
Người thực sự đủ đầy bên trong, biết tôn trọng bản thân và luôn sống trong trạng thái ‘biết ơn’ nên rất dễ thấy hạnh phúc; đồng thời cũng thấy cái khổ của mình quá nhỏ so với mọi người.
Khi đấy, họ không đi tìm kiếm gì thêm nữa; việc có sự công nhận hay tôn trọng từ bên ngoài hay không, không quá quan trọng.
‘mặc cảm tự ti’ là một vấn đề ‘bên trong’,
nên không bao giờ lấy cái ‘bên ngoài’ để giải quyết được cả, anh em nên nhận ra điều này sớm.
nó như anh em hay nhức đầu thì uống panadol sẽ là giải pháp tạm thời, bớt đau ngay lúc đấy;
nhưng để chấm dứt cái nhức đầu mãn tính trên thì anh em phải bình tâm xem lại nguyên nhân gốc ở đâu, là do mình thức khuya quá, do làm việc nhiều quá hay do dinh dưỡng không đủ. Nếu không giải quyết được cái cốt lõi thì anh em sẽ uống thuốc panadol cả đời.
anh em càng nhiều vấn đề bên trong thì anh em càng muốn nắm chặt nhiều thứ bên ngoài… vì theo lý trí thông thường, đủ ngoài thì sẽ đủ trong nhưng thực tế nó không vận hành như thế.
nên có cố gắng làm giàu, vật chất xa hoa, để người đời công nhận và tôn trọng mình hơn thì cơ bản bên trong vẫn luôn trống rỗng. anh em sẽ không thoát được sự lẩn quẩn này.
làm giàu ko phải để người ta tôn trọng, mà giàu để chia sẻ với đời, nó chỉ vậy thôi, chứ chẳng có cái ‘tôi’ nào ở đây cả.
——
bài này tôi viết cách đây 2 năm, giờ đang 4g sáng bên mỹ, tôi dậy cho con bú thì thấy một bạn comment vào bài này hỏi nên sẵn repost lại cho mọi người cùng đọc.
bạn hỏi làm sao để không thấy mặc cảm tự ti nữa,
thật ra nó đơn giản mà lại không đơn giản,
vì tất cả là mind game, trò chơi của tâm trí
nếu anh em sống được trong sự biết ơn thì tự nhiên bên trong của anh em sẽ luôn đầy đủ,
khi đủ đầy thì tự nhiên anh em sẽ hết so sánh,
có nhiều cách, có nhiều pháp môn, nhưng dù anh em đi đường nào chăng nữa, miễn là giúp anh em nhận ra mình đang rất đủ thì lòng biết ơn nó tự nhiên khởi sinh, thì đấy là con đường anh em nên đi tiếp.
còn không thì dù đọc biết bao nhiêu sách, khai thị với biết bao nhiêu Thầy, nhưng trạng thái biết ơn chưa xuất hiện thì anh em sẽ tu mãi từ đời này sang đời khác.
anh em chắc biết, vào ngày cuối của người tử tù, người ta hay hỏi, anh thích ăn gì?
ít ai đủ tâm trí để thưởng thức bữa ăn cuối cùng đó… nhưng nếu ai thực sự thả lỏng để sống ngày cuối cùng trọn vẹn thì chắc chắn bữa ăn đấy sẽ là bữa ăn tỉnh thức nhất của cuộc đời người đó. Vì được ăn, được sống, được nếm những mùi vị đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, quả là tuyệt vời.
từng bước chân ra pháp trường, sao đôi chân này bước đi kỳ diệu thế,
hít thở thật chậm, thấy bầu trời này luôn bao dung với mình, vậy mà xưa giờ chưa bao giờ mình hỏi, không khí này mình toàn dùng miễn phí.
cuộc đời này cho mình nhiều thứ,
còn mình, đã cho lại cuộc đời bao nhiêu,
mà mãi than phiền.
Cheers
Bác 7B
——
Hình của RaVS-Studio