Đây có vẻ như là một câu hỏi hiển nhiên, nhưng thường hầu hết những gì mọi người nghĩ một tổ chức từ thiện làm hoàn toàn khác với những gì họ thực sự làm. Ví dụ, tôi rất ngạc nhiên khi biết nhiều tổ chức từ thiện y tế ở các nước phát triển chỉ dành một phần tiền nhỏ cho nghiên cứu, phần còn lại là chi cho các chương trình khác, mặc dù nghiên cứu là điều họ nhấn mạnh trong cách tiếp thị và trên trang web.
Hiệp hội Ung thư Hoa Kỳ dành 43% chi phí chương trình của mình để hỗ trợ bệnh nhân, 21% cho việc phòng ngừa, 14% cho việc phát hiện/điều trị và chỉ 22% cho nghiên cứu. Hiệp hội ALS (nổi tiếng về thử thách xô nước đá) dành 41% chi phí chương trình của mình cho giáo dục công và giáo dục nghề nghiệp, 24% cho các dịch vụ bệnh nhân và cộng đồng, và chỉ 35% cho nghiên cứu. Cách những tổ chức này tiêu tiền không phải lý do khiến bạn không quyên góp và điều đó cũng không có nghĩa họ gây ra hiểu lầm trong cách tiếp thị của mình, nhưng bạn sẽ đánh giá họ theo phương thức khác khi biết tiền quyên góp được dùng cho nhiều chương trình chứ không chỉ nghiên cứu.
Chúng ta muốn ước tính những gì một tổ chức từ thiện đạt được với một số tiền nhất định, vì vậy, trọng tâm luôn là hiệu quả về chi phí hơn là chỉ hiệu quả đơn thuần. Tổ chức từ thiện A và Tổ chức từ thiện B đều có thể có hiệu quả trong việc phân phối thuốc tẩy giun (nghĩa là họ đã phân phát thuốc tẩy giun thành công), nhưng nếu Tổ chức từ thiện B có thể làm như vậy với chi phí chỉ bằng một nửa thì một khoản quyên góp cho họ sẽ có lợi gấp đôi.
Bước đầu tiên trong việc ước tính hiệu quả chi phí là tìm hiểu số tiền mà tổ chức từ thiện chi cho mỗi người khi chạy chương trình. Ví dụ, để cung cấp một màn ngủ chống sốt rét, chi phí vào khoảng 6 USD, trung bình sẽ bảo vệ 2 trẻ em trong 2 năm, vì vậy, chi phí là 1,50 USD để bảo vệ 1 trẻ trong 1 năm. Give Directly sẽ cần chi ra 1 USD để một người nào đó trong hoàn cảnh nghèo cùng cực nhận được 90 cent; chi phí của DMI là từ 40 đến 80 cent cho mỗi người nghe mỗi năm để chạy các chiến dịch giáo dục của họ. Tuy nhiên, cuối cùng, chúng ta nên cố gắng tìm hiểu xem điều này có thể chuyển đổi thành tác động như thế nào tới phúc lợi của mọi người.
Rõ ràng, câu hỏi cần thiết đầu tiên về Give Directly là: Người nhận những khoản tiền mặt chuyển khoản này sẽ làm gì với số tiền đó? Sẽ khá tốt nếu họ chi tiêu cho giáo dục; còn nếu họ tiêu vào ma túy và rượu thì thật đáng lo ngại. Cuối cùng, mục đích sử dụng phổ biến nhất của những khoản tiền chuyển khoản từ nước ngoài là để mua tài sản, điển hình như gia súc, gia cầm trong trang trại, hoặc mua mái sắt thay cho mái tranh; tính trên trung bình, người nhận tiền đã chi 39% số tiền nhận được cho tài sản.
Chuyển khoản tiền mặt từ nước ngoài cho người nghèo dường như cũng có một số tác động ít rõ ràng hơn. Những người nhận tiền cho thấy sự gia tăng đáng kể về mức độ hạnh phúc từ góc độ chủ quan, giảm đáng kể số ngày không ăn và tăng đáng kể chỉ số trao quyền cho phụ nữ, mặc dù không có sự gia tăng đáng kể về sức khỏe hoặc giáo dục trong thời gian nghiên cứu. Hiệu quả chi phí ước tính từ các chương trình của Give Directly là rất ấn tượng, nhưng hiệu quả chi phí ước tính từ chương trình của DMI thậm chí còn cao hơn.
Có rất nhiều kiến thức về sức khỏe mà chúng ta không hề nhận ra là mình đã biết. Ví dụ, mọi người ở Hoa Kỳ đều biết rửa tay thường xuyên; đó là bài học ăn sâu bám rễ từ thời thơ ấu. Hơn nữa, chúng ta biết sử dụng xà phòng, và kể cả khi bàn tay của chúng ta trông sạch sẽ không có nghĩa là chúng sạch. Tuy nhiên, ở nhiều nước nghèo, người dân chưa bao giờ được dạy về điều này, hoặc họ coi xà phòng là một mặt hàng quý giá, do đó không muốn sử dụng xà phòng để rửa tay. Điều này có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng.
Tiêu chảy là một vấn đề lớn ở các nước đang phát triển, giết chết 760.000 trẻ em mỗi năm, chủ yếu do mất nước. (Để so sánh, đó là con số tử vong tương đương với 5 máy bay phản lực lao xuống đất mỗi ngày, giết chết tất cả mọi người trên máy bay). Có thể tránh được một số lượng đáng kể những trường hợp tử vong đó thông qua những cải thiện đơn giản về vệ sinh và thực hành vệ sinh, như rửa tay thường xuyên hơn với xà phòng.
Khi xem xét tác động của DMI, chúng ta có thể sử dụng QALYs như một phép đo (hãy nhớ rằng 1 QALY đại diện cho 1 năm sức khỏe hoàn hảo). Các nghiên cứu và mô hình về giáo dục trên phương tiện truyền thông đại chúng đưa ra ước tính chi phí cho hoạt động này khoảng 10 USD/QALY. Tuy nhiên, nếu ước tính 10 USD/QALY là đúng, ta có thể làm được điều tốt gấp 10 lần, tương đương với việc cứu 1 mạng người chỉ với 360 USD, bằng cách quyên góp cho DMI.
Thật khó để biết làm thế nào có thể đánh giá những giá trị mà DMI đem lại như tăng thu nhập, sức khỏe tâm lý tốt hơn, thúc đẩy trao quyền thông qua QALY hay khả năng cứu sống mạng người, nhưng dưới bất kỳ một so sánh giả định hợp lý nào, dựa trên những ước tính ở trên, có vẻ như DMI giành phần thắng. Để thấy được điều này, hãy lưu ý rằng số tiền mặt được chuyển khoản trị giá 1.000 USD đại diện cho việc thu nhập hàng năm của một hộ gia đình sẽ tăng gấp đôi, và một hộ gia đình ở đây có khoảng 5 người.
Giả sử, theo một cách rất hào phóng, việc tăng gấp đôi thu nhập kéo dài trong 10 năm nhờ lợi tức đầu tư và từ đó toàn bộ hộ gia đình sẽ giàu gấp đôi so với những gì họ đã có trong 10 năm nhờ nhận được khoản tiền từ nước ngoài kia. Sau đó, ta có thể hỏi lợi ích nào lớn hơn: cứu được khoảng 3 mạng người (theo cách quyên góp 1.000 USD cho DMI), hoặc tăng gấp đôi thu nhập của 5 người trong 10 năm (theo cách đóng góp cho Give Directly).