“anh ơi, em về rồi!”
Giọng thằng đệ ruột của tôi… sau gần hơn 2,5 năm bỏ lên núi tu Thiền, để lại vợ đẹp con thơ ở nhà, nói vui thôi, chứ nó đi vừa đi tù về.
Hôm đó, tôi đang ở vegas, nó nhắn, anh ơi, em sắp đi rồi. Tôi bảo đi đâu, nó bảo, em đi tù, thời điểm đấy con đầu lòng của nó chưa tròn một tuổi. Đầu đuôi câu chuyện thì khá dài, nói chung cũng là nhân quả vận hành… tôi bảo, chuyện đã xong rồi, coi như cái quả đến ngày nó trổ ra, còn là phước hay là họa thì cứ chờ xem sau.
Thằng này mỗi lần khen ai chất thì nó hay dùng từ “Nghệ đét”, nên tôi nghe hoài cũng quen luôn từ đó, nên sau khi nó đi, tôi lấy luôn từ “Nghệ” để đặt cho trang này.
Nó tin vào nhân quả và vô thường, cũng trên con đường tu thân, nên khi biết mình sẽ đi tù thì nó đã chuẩn bị tâm lý tương đối sẵn sàng rồi. Nó chỉ nhắn tôi để chia tay rồi hẹn mấy năm nữa gặp lại, nó bảo tôi, anh có dặn gì em không.
Tôi chỉ dặn đúng 2 cái,
Một, bất kỳ lúc nào, cũng phải nhớ quan sát lại tâm mình. Quan sát và quan sát thôi.
Hai, lúc nào buồn chán quá, thì đem kinh ra đọc hay trì chú thêm.
Nó vừa đi được vài tháng thì dịch cô vy ập tới hơn 2 năm… nó về thì hết dịch luôn, nên không biết là hên hay xui. Tuần trước, nó mới hú tôi, rồi kể mấy chuyện diễn ra trong đó.
Chuyện trong tù, chắc nó có thể viết thành sách, vì trong đấy như một xã hội thu nhỏ. Tôi chọc vui là nó đi khóa Thiền đặc biệt nhưng trên thực tế thì còn khắc nghiệt hơn. Ăn, ngủ, sinh hoạt, lao động, đều có giờ giấc rõ ràng… loanh quanh trong đấy thì chỉ có 4 bức tường với mấy thanh sắt thôi… nên cũng chán đời lắm.
Khi không được tiếp xúc với các chất liệu giải trí nào bên ngoài, không điện thoại, không internet, sống tối giản tuyệt đối, thì bắt buộc con người ta phải đối diện trực diện với tâm ý của mình nhiều hơn… Có nhiều thời gian và không gian để suy nghĩ lại những gì mình đã làm.
Nó bảo, em mới về, chưa quen anh ah, nhưng có nhiều cái thấy lạ lẫm vô cùng. Như trong đấy, em phụ nấu bếp, toàn dùng bếp than, thổi lửa cả buổi… về nhà bật bếp ga một cái là có lửa, sướng gì đâu. Rồi cả chuyện giặt giũ, vệ sinh, về nhà có nước nóng, tắm cái mà rưng rưng. Nhất là gặp lại vợ con em, ăn bữa cơm nóng cùng gia đình… thấy vừa chạnh lòng vừa hạnh phúc.
Lâu lâu trong đấy, nó được chạy việc ngoài phòng giam, nên nó lên sân thượng hóng mát tý. Từ chỗ sân thượng có thể nhìn ra ngoài, thấy người chạy xe qua lại, thấy cuộc sống sinh hoạt ngoài đó, nó bảo, cảm giác khó tả lắm… vì hai thế giới chỉ cách nhau đúng một bức tường.
Tôi nghe nó kể đến đoạn này, mà nổi da gà, tôi bảo nó, cũng ngay sự ngăn cách của bức tường đó cũng làm nhiều con người tỉnh thức hơn. Vì đôi lúc hạnh phúc hay đau khổ, tự do hay ràng buộc, ranh giới của nó cũng chỉ mong manh như thế, chỉ cách nhau đúng một bức tường.
Nó kể, sách trong tù hiếm lắm, nên nó phải làm đủ trò mới đưa vài cuốn Kinh vào… Ban đầu, nó rãnh lúc nào thì trì tụng kinh lúc đấy thôi, đọc thời gian thì bắt đầu lan ra nguyên phòng. Nó bảo mấy ông trong đấy, thôi thì cũng ở trong đây hết rồi, ai được ân xá ít năm lại thì tốt, giờ cũng không làm được gì hơn, thôi thì các anh em cứ tụng kinh thử xem, bớt được nghiệp nào thì bớt.
Lúc đầu thì mấy ông cũng không thiết tha gì… cho đến khi có một ông đang chờ án tử hình, thì ổng thấy hết đường rồi, nên thôi, nghe lời tụng kinh luôn, vậy mà mới có mấy tháng chờ án tử… thì ổng được giảm án từ tử hình xuống chung thân. Ổng mừng phát khóc, như sống đi chết lại, tuy vẫn phải ở tù cả đời… nhưng ổng bảo, còn sống là còn hạnh phúc. Thế là từ ngày đó trở đi, ngày nào ổng cũng tụng và niệm Phật rất miên mật… mà lại tụng to vl, làm cả dãy phòng ai cũng nghe.
Thế là anh em trong đấy hưởng ứng theo. Có lần, thằng em tôi nói về kinh báo hiếu với bố mẹ… vậy mà mấy anh em yangho trong đấy nghe xong, rơi lệ hết… vì thấy sao bất hiếu với ông bà già mình quá.
Tôi bảo thằng em, là nó có duyên với mấy ông trong đấy, coi như gieo chút duyên lành đến các anh em cùng cảnh ngộ. Chưa biết ai độ ai, nhưng để tâm con người bớt say mê hơn, hướng thiện hơn, thì đều là việc nên làm.
“tính ra, đi tù, mà em vẫn Nghệ đét đấy”, tôi khen nó
Mới về nên nó còn lu bu sắp xếp lại cuộc sống, và cũng cần thời gian hòa nhập lại với xã hội vì thấy cái gì cũng mới quá. Nó ra ngồi cà phê, chỉ ngồi nhìn người qua lại, có người buồn, có người vui, khung cảnh rộn ràng nhưng còn đi lại trong tự do như thế, đã là một hạnh phúc nhất đời rồi, nó tâm sự.
Tôi xin phép nó kể lại cho mọi người trên đây,
vì những gì nó trải qua trong mấy năm vừa rồi, thực sự là quá Nghệ.
Cuộc đời có rất nhiều chương, chẳng ai muốn đi tù làm gì, có chơi có chịu, sai thì sửa, đã trả xong thì làm lại, nhưng đấy là trải nghiệm rất đáng quý và có một không hai trong cuộc đời.
Nó tỉnh thức hay chưa, tôi chưa rõ, nhưng chắc chắn sau ngày trở về, cuộc đời nó đã bước hẳn sang một trang khác. Nên hãy vững tâm em ah.
Cheers,
Bác 7B
—-
Hình của thismintymoment