(Cho nên đôi khi anh hết muốn tâm sự cùng người lạ) Chuyện bên lề một chuyến Du Thiền năm 2020…
Quán cafe Nhà của Gió trong tiết trời mát lạnh một buổi sớm mai, tôi đang ngồi nhâm nhi tách cacao nóng nghi ngút khói, một chàng trai bước tới hỏi, “Em hỏi chị câu này được không?”
Tôi ngước lên nhìn chàng trai ấy một chút để xem đó là ai, hoá ra là “chàng-trai-bàn-bên”, tôi đáp, “Vâng… Nhưng khoan, em muốn hỏi chị hay hỏi cả ba chị?” – vì tôi đang ngồi cùng với hai bạn nữ nhân nữa.
Bạn ấy đáp, “Em hỏi cả ba chị luôn vì các chị là con gái, sẽ cho em góc nhìn của con gái.” “Được rồi em hỏi đi”: “Câu hỏi của em là: giữa tình yêu và sự nghiệp, chị sẽ chọn cái gì?”
Tôi nghe xong câu hỏi, mất vài giây để hiểu cho hết câu hỏi và rồi tôi nhún vai. Chàng trai ngồi im chờ đợi và có lẽ đang đinh ninh rằng đó là một câu hỏi rất sâu sắc, tôi thấy vậy thì nói thêm, “Đây, câu trả lời của chị này…” rồi tôi lại nhún vai nữa – lần này chậm hơn, cậu ấy vẫn chăm chú chờ đợi, tôi đặt tách ca cao xuống, “Thôi để nói thành lời vậy: Câu trả lời của chị là cái nhún vai này thôi chứ chị chả biết nói gì…” Và tôi quay sang chị T., chị ấy cũng nhún vai đồng tình với tôi, Suzy thì không nói gì.
Chàng trai coi bộ thất vọng, “Không, em hỏi nghiêm túc mà, em đang mắc kẹt giữa tình thế lưỡng nan, giữa việc chọn tình yêu hay sự nghiệp, cho nên em muốn hỏi để có thêm góc nhìn mới.”
Tôi đáp, “Nếu em đang mắc kẹt, thế thì em phải đi hỏi bản thân em, xem cái nào với em là quan trọng hơn, cái nào em muốn chọn hơn, chứ đi hỏi tụi chị làm gì? Tụi chị có mắc kẹt đâu?”
Bạn ấy nói, “Em muốn có thêm góc nhìn từ phụ nữ nói chung.” Tôi bị vào cơn nhiều lời, đáp, “Không có phụ nữ nào là phụ nữ nói chung cả. Mỗi người nam hay nữ đều có hoàn cảnh, bối cảnh sống và cách suy nghĩ khác nhau, em hỏi đáp án từ người này để ráp vào người khác, là trật rồi.
Ví dụ hiện tại, chị đang có cả hai, chị không thấy nhu cầu phải chọn lựa gì hết. Bất cứ ai đang có cả hai sẽ không thấy tại sao phải chọn. Ai cũng cần cả tình yêu lẫn sự nghiệp chứ. Giống như người ta sẽ cần cả đồ uống lẫn đồ ăn để sống. Nó không giống việc phải chọn phở hay chọn cơm. Sự nghiệp là nhu cầu vật chất lẫn tinh thần. Yêu là nhu cầu tâm lý lẫn tâm linh. Mọi thứ đều quan trọng và ý nghĩa trong việc giúp người ta biết cuộc sống là gì.
Nhưng nếu chị đã có tình yêu rồi, đang nếm hương vị tình yêu ngon ngọt rồi, nhưng chị là một người vô dụng trong cuộc sống, thì tất nhiên chị sẽ muốn biết hương vị của việc không vô dụng, tức là tìm cách tạo giá trị cho bản thân và xã hội, đó là ý nghĩa của công việc và sự nghiệp.
Thế thì tình yêu nhất định sẽ thành nguồn năng lượng đẹp và vô tận giúp người ta đi tìm ra giá trị này.
Tình huống cuối, nếu chị đã có sự nghiệp rồi mà không biết yêu là gì, chưa biết yêu là gì, thì tất nhiên chị sẽ muốn có tình yêu chứ, sẽ muốn nếm hương vị của tình yêu chứ. Sao lại không???
Nhưng một người phụ nữ đã có sự nghiệp khi chọn đàn ông cô ấy sẽ muốn một người đàn ông có cả sự nghiệp lẫn khả năng yêu. Hoặc ít nhất một người đàn ông đã có thể vượt lên trên ám ảnh sự nghiệp để mà dám yêu dám sống, không mắc mứu vào sự nghiệp, không coi sự nghiệp như một cái cớ để trốn chạy… Người ta thiếu cái gì sẽ có xu hướng theo đuổi thứ đó.
Có cả sự nghiệp lẫn tình yêu không tốt hơn chỉ có một trong hai sao? Mắc mớ gì phải chọn? Mắc mớ gì bắt người đàn ông phải chọn?
Người mà yêu em thật sự sẽ không bao giờ bắt em phải chọn. Em mà thực đã có sự nghiệp và tình yêu thì em cũng sẽ thấy chẳng việc gì phải chọn.
Chỉ những người chưa có gì trong hai thứ này thì mới bày ra việc chọn một trong hai thôi. Còn khi em chưa có sự nghiệp cũng chưa có tình yêu, em chọn cái gì?
Logic rất đơn giản, em chỉ chọn được cái mà em đã có trong tay rồi, thì nó mới là việc của chọn lựa. Còn không hãy đổi lại lời đi, rằng “Em nên theo đuổi cái gì?” – cái này lại là chuyện khác.
Và hỏi người khác việc mình nên theo đuổi cái gì, lại càng ngớ ngẩn hơn. Cho nên bản chất câu hỏi của em nó chẳng có nghĩa gì cả. Em không tìm được câu trả lời có nghĩa cho câu hỏi vô nghĩa đâu. Cho nên chị vẫn rút lại, câu trả lời duy nhất chị có cho em, là cái nhún vai này mà thôi.”
Bạn nam đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi nói, “Câu chuyện của em thực ra là như thế này, thật sự em cũng không muốn kể nó với ai đâu…”
Tôi giơ tay dừng bạn ấy lại, vì không muốn một buổi sáng đẹp trời khi mà ca cao vẫn đang bốc khói, mây chưa tan khỏi rặng núi xanh và chim thì đương hót mà lại phải ngồi nghe câu chuyện tình yêu sự nghiệp của người lạ, tôi nói:
“Khoan. Trước khi kể câu chuyện mà em không muốn kể với ai, nói thật với chị đi, em kể nó với bao nhiêu người rồi?”
Bạn ấy hơi sốc với câu hỏi, luống cuống mất 5 giây để định hình thì cũng tìm được câu trả lời rất thuyết phục: “À, chị là người lạ đầu tiên.”
“Vậy trừ chị và hai bạn chị là những người lạ đầu tiên, thì bao nhiêu người quen đã nghe em kể câu chuyện này rồi?”
“À, chỉ vài người bạn thân thiết thôi!”. Tôi mỉm cười rất nhẹ rất duyên dù thâm tâm đang cười hà hà, “Đấy… không muốn kể với ai mà chỉ vài người biết thôi, thêm vài người lạ sắp biết…”
Nói chung là “buổi nói chuyện” chỉ khoảng 5 phút nhưng hai lần bạn ấy có chuông điện thoại và phải trả lời, bạn ấy thản nhiên nhấc máy nghe xong trở lại câu chuyện như không có hề gì xảy ra, cúp điện thoại thì cũng vừa quên béng luôn vừa hỏi gì và cũng chẳng buồn “apologize” – phép lịch sự rất nhỏ nhưng quan trọng thể hiện con người…
Tôi quan sát bạn một lúc, nói luôn cho nhanh kết thúc câu chuyện: “Chị nói thật nha, lời này có thể đau lòng đấy nhưng chị chẳng biết làm sao nói khác được. Em đang rất rối, em đang rất hỗn loạn và em chưa phải một người đàn ông đích thực đâu, thế thì em chưa thể làm chỗ dựa cho ai đâu để mà nói về chọn tình yêu hay sự nghiệp. Em thậm chí còn chưa có sự nghiệp gì nữa là. Nên cái vấn đề chọn lựa này là vô nghĩa.
Em nói mà không biết mình đang nói gì (nêu ví dụ ngôn từ mâu thuẫn bạn ấy bộc ra lúc vô thức), và em cũng không phải người tinh tế hay biết lắng nghe nữa kìa… Em hỏi một câu chị đang chuẩn bị trả lời em hỏi luôn câu khác… Đang nói chuyện em nhấc máy nghe đt xong cúp và nói tiếp như không có gì xảy ra… Mà đấy là em tự đến xin lời khuyên chứ không phải chị nhào tới em đâu đấy.
Em có vẻ ngoài lịch sự nhưng lịch sự của em nó giả lắm, em chỉ lịch sự cho được cái việc của em thôi. Em không quan tâm cảm xúc của người khác.
Thành ra theo chị thấy, cô nào mà yêu em, chị thấy tội cho cô ấy đấy. Thôi em chọn sự nghiệp đi để con gái người ta tìm được người tốt hơn. Khi nào em đàn ông hơn đã, biết lắng nghe hơn, bớt nghiêm trọng hoá vấn đề đi, (nhìn gương mặt nhăn nhau cau có là hổng tuấn tú, là đủ để nhận ra – tâm sinh tướng mà), nhìn rộng ra nhưng đồng thời bớt việc đi hỏi khắp mọi người về những vấn đề của mình đi, lúc em sẵn sàng rồi thì tình yêu với sự nghiệp sẽ tới, tha hồ mà chọn. Lúc ấy em sẽ tự biết phải chọn gì, phải làm gì để có mọi thứ mình chọn, chứ ngay bây giờ như chị thấy thì em đang chọn sai người để tâm sự rồi đấy.”
Bạn ấy đáp, “Em cảm ơn chị, những lời của chị giúp cho em rất nhiều.”
“Lại xạo nữa. Em đang ghét và giận chị bỏ mẹ ra thì có, cảm ơn mốc gì… ” – nhưng câu này tôi hông nói ra, tôi lẳng lặng quay lại với làn mây quấn quanh núi, với tách ca cao nóng ấm ngọt ngào và ngắm nhìn giọt sương đọng trên búp sen nơi một chú bọ cánh cam chấm đen đang nhởn nhơ dạo bước!
Năm lên 5, tôi chẳng bận tâm về đàn ông quyến rũ
Năm 10, tôi nghĩ ‘đàn ông’ HỌC GIỎI là quyến rũ
Năm 15, tôi nghĩ đàn ông ĐẸP TRAI là quyến rũ
Năm 20, tôi nghĩ đàn ông QUYỀN LỰC là quyến rũ
Năm 25, tôi nghĩ đàn ông TỰ DO là quyến rũ
Năm nay 30, tôi thấy người đàn ông biết THINH LẶNG là người quyến rũ
Giờ đây với tôi, đàn ông trưởng thành trong nhận biết mới thật sự là người quyến rũ! Quyến rũ chết đi được!