Lần trước tôI có kể sơ cho anh em nghe rồI, buổI sáng thì tôI đI làm kỹ sư, tốI nào rãnh thì tôI quất cả nhà lên xe để đI giao đồ ăn qua mấy app công nghệ. Chủ yếu là để trảI nghiệm nhiều tình huống mớI và sẵn kiểm chứng lạI một số quan sát của tôI trước đó liệu có sai lệch gì không, để xem xem khi đứng vào vai trò shipper thực tế, nó sẽ như thế nào.
Nếu tôI nóI, khi đI giao đồ ăn trong một thờI gian đủ dàI, có thể chữa được bệnh trầm cảm, bệnh suy nghĩ nhiều và cả bệnh mất ngủ, có lẽ anh em sẽ không tin nổI.
Nhưng nếu nó là sự thật thì sẽ là một thách thức rất lớn cho cả nền ‘công nghiệp chữa lành’ đang diễn ra rất sôI nổI trong xã hộI chúng ta hiện nay.
Nếu có dịp, mà anh em đI ngang trước cổng mấy bệnh viện to, rồI thử hỏI xem mấy chú bác chạy xe công nghệ đậu chờ ngay gần đó, rằng ngườI ta có bị trầm cảm hay mất ngủ gì hay không?
Thì đa phần còn hỏI ngược lạI, ‘trầm cảm’ là gì nữa ?!
TôI thật, chưa kể nếu anh em về quê mà quan sát, các công việc càng dùng sức và cần sự tập trung nhiều thì lạI ít khi bị vấn đề tâm lý hay mất ngủ lắm.
Dễ hiểu là vì làm cực quá, tay chân lao động cả ngày, thờI gian thở còn không có thì tâm trí đâu mà phóng dật, về nhà tắm cáI, quất một bữa cơm ngon rồI ngủ khò một giấc thật sâu.
Tính ra, ‘trầm cảm’ là cáI gì đó khá xa xỉ, mà chỉ dành riêng cho ngườI rãnh tay, rãnh chân, và cụ thể là ngườI quá dư thờI gian để tâm trí nghĩ quá nhiều, cứ tua về quá khứ rồI lạI ảo mộng về tương lai. Chưa kể cứ ru rú, tôI là ai, tôI là ai, thì trầm cảm thực sự rồI.
Cứ quá khứ tương lai, hôm qua ngày mai liên tục, vòng vòng hết một ngày,
Rãnh tay thì lướt phây, lướt một hồI tự nhiên thấy trầm cảm nặng hơn nữa, rồI cáI tâm so sánh được kích hoạt mạnh lên nên càng làm tâm u mê sâu hơn.
Có lần tôI đI lấy đồ ăn ở một nhà hàng việt khá to và sang ở bên đây, vào khu tiếp tân thì có tầm 15-20 ngườI đang ngồI chờ bàn, đI theo gia đình hay theo cặp bạn bè, thấy tôI đứng chờ lấy đồ to-go để giao nên ai cũng nhìn, vì đêm đó cuốI tuần, ai cũng đI vui chơI, tự nhiên lồI đâu ra ông nộI này đI giao đồ ăn.
TôI không đeo khẩu trang, rồI ra gần cửa đứng đọc mấy bàI viết lưu trước đó trong lúc chờ thức ăn ra, mấy ngườI ngồI chờ cứ lâu lâu lạI nhìn qua, có ngườI thấy tôI kiểu trông tộI tộI, có ngườI thì kiểu tò mò, mặt mũI cũng sáng sủa sao lạI ra nông nỗI này, haha.
Nếu là tôI ngày xưa chắc tôI ngạI lắm, vì lỡ gặp bạn bè hay ngườI quen thì quê quá, mà không biết sao, đợt rồI, tôI lạI thấy rất bình thường. Nên chuyện đI giao đồ ăn mà không che mặt, cũng là cách chữa bệnh sĩ diện cực hiệu quả.
Không ngạI ngườI ta đánh giá gì,
Không ngạI ngườI ta có công nhận mình hay không,
Thì cơ bản cáI chấp ‘danh’ nó giảm đI rất rõ,
Và đồng thờI cáI đầu anh em sẽ nhẹ đI rất rất nhiều khi tâm trí không đặt trọng tâm ở việc ngườI ta nghĩ gì nữa,
Không phảI gồng thì đâu có gì phảI trầm cảm,
Logic đúng không anh em?
TôI dùng từ ‘nền công nghiệp chữa lành’, vì tôI thấy các phương tiện chữa lành trên thị trường đang được phức tạp hoá và thương mạI hoá lên quá mức cần thiết,
TôI có đứa em làm chung ngày xưa, mãI 5-6 năm không gặp, rồI một hôm, thấy bàI quảng cáo, nó trở thành life coach lúc nào không hay,
TôI hay nóI vui, đa phần coach có mặt trên thị trường hiện nay (không phảI tất cả), nhất là về mãng chữa lành, thì các coach đó lạI là đốI tượng cần được chữa lành đầu tiên.
Rất ít coach nắm được cốt lõI, có trảI nghiệm thực tế, được đào tạo bàI bản và cốt lõI nhất là đã tương đốI giảI quyết được các vấn đề của mình đã. Vì mình chưa xong thì sao chỉ đường hay gợI mở cho ngườI khác được.
Thật ra, như chuyện đI giao đồ ăn, nếu anh em tập trung và toàn tâm giao được 15-20 đơn một ngày, giao đàng hoàng, tập trung láI xe an toàn, đI đúng đường, đồ ăn còn nguyên vẹn, giao đúng chỗ… thì chỉ cần như thế thôI, thì tâm anh em đã trở về thực tạI hoàn toàn rồI.
Nếu cả trong lúc giao, dù tâm trí anh em có tua lạI chuyện gì khác đI nữa, nhưng do đang chạy xe vào những con đường mớI, con hẽm khó, thì bắt buộc anh em phảI tập trung vào hiện tạI thôI.
Nên không cần tốn tiền đI chữa lành hay đI thiền ở đâu xa đâu, hãy xách xe đI giao đồ ăn đI, mà giao thật sự nghiêm túc đàng hoàng, một ngày quất cỡ 5-6 tiếng tầm 20-25 cuốc, nếu sau 1 tháng, mà bệnh tâm lý anh em không giảm, tôI xin dẹp luôn cáI page này.
Ra đờI mưa nắng, tình huống bất ngờ, bị bom hàng, làm hư đồ giao, nó làm tâm anh em được trảI sâu vớI thực tạI, nhiều lúc 1 tháng chạy xe giao đồ ăn còn hơn 1 năm ở nhà đọc sách. Mà đa phần đọc sách nhiều quá đâm ra ảo tưởng sức mạnh… trong khi sức mạnh thực sự đang tăng dần sau mỗI cuốc xe giao thành công.
Nó tương tự việc tôI hay kêu anh em đI chơI thể thao đI, dù anh em đang có bất kỳ vấn đề gì trong cuộc sống, khi thân nó khoẻ lên thì tâm trí nó cũng được giảI phóng và táI tạo lạI rất nhiều năng lượng mớI.
Thể thao và đI giao đồ ăn đều có cáI nền tảng giống nhau, nhưng giao đồ ăn nó cho anh em nhiều bàI học sâu sắc hơn nữa.
ĐôI lúc anh em suy nghĩ nhiều, mất ngủ, lâu ngày nhức đầu một bên, uống thuốc nhức đầu nhiều thì đau bao tử, uống thuốc đau bao tử thì lạI bị bón, uống thuốc bón rồI da khô… (cáI này tôI ví dụ nhanh, đừng bắt chuyên môn bệnh lý), nó thành hệu ứng domino.
Thay vì chỉ cần ngủ sớm là xong, không cần uống đến 4-5 loạI thuốc.
Anh em phảI nhận ra được,
Đâu là vấn đề gốc, đâu là vấn đề cành,
Chứ gốc nó thúI mà cứ đI cắt cành hư thì cắt đến tết,
Chữa gốc đúng thì cành lá nó tự tươI theo,
Nếu anh em nào đã thiền, nghe pháp thoạI đủ kiểu rồI, đọc đủ thể loạI chữa lành luôn rồI mà vẫn lẩn quẩn thì hãy đI giao đồ ăn đI, làm đúng 1 tháng, không bớt bệnh thì tôI cam kết không viết lách nữa.
Giao đồ ăn, vừa có tiền, vừa biết thêm chỗ ăn mớI,… lạI thêm nhiều bàI học hay và hết trầm cảm nữa.
Nếu đI giao đồ ăn mà anh em không ngạI thì còn job gì trong game đờI mà anh em ngạI nữa.
Hãy làm cáI cơ bản nhất một cách đàng hoàng,
Thì nó cho anh em cáI đà để tiếp tục đàng hoàng và toàn tâm trong nhiều thứ khác nữa.
LáI xe đI, làm đI, rồI anh em sẽ biết ‘mình là ai’,
Thay vì cứ cố ngồI nghĩ mình là ai.
Cheers,
Bác 7b
——
Hình của 49rpm