Làm quản trị là làm gì
Quản trị kinh doanh là làm gì
Bữa viết cái tút đặc điểm sinh viên kinh tế thấy mấy đứa ib hỏi ngành quản trị nên tôi viết post này. Đứa nào muốn có một góc nhìn chuẩn hơn, khách quan hơn thì mua quyển \”Một đời quản trị\” của bác Trường mà đọc. Toàn top player quản trị. Post này được viết bởi một thằng cóc ké với qui mô quản trị cóc ké, đọc tham khảo chơi cho vui, so với sách của bác Trường thì hàng tôi là đồ ghẻ.
Vào bài.
1 . Thử định nghĩa quản trị
Chữ quản trị tôi không hiểu rõ lắm, đào sâu phân tích ngữ nghĩa thì thấy hơn lan man soyboy. Tôi táng luôn theo kiểu tôi hiểu theo phong cách thực chiến đời thật. Với tôi thì làm quản trị là làm leader.
Leader có nhiều level.
Level nhỏ thì lead 1 2 đứa làm một cái task gì đó được cấp trên giao.
Cao hơn tí thì một phòng ban làm theo một chỉ thị.
Cao nữa thì một khâu.
Cao nữa là lead nguyên cả một hệ, system, công ty, tổ chức…
Tựu chung thì gánh nặng đến từ công việc của leader hay người quản trị LÀ RA QUYẾT ĐỊNH.
Quyết định làm cái gì
Quyết định chọn cái gì – đi hướng nào
Quyết định làm như thế nào
…..
Đôi khi leader cũng là người làm người thực hiện công việc chính. Nhưng gánh nặng của lead ít khi đến từ thực hành chuyên môn mà đến từ việc RA QUYẾT ĐỊNH và THỰC HIỆN (EXECUTIVE) QUYẾT ĐỊNH.
Post này chú trọng vào leader tự ra quyết định chứ không thừa hành lệnh từ cấp trên.
2 . Các thể loại được ngồi vào chỗ để làm quản trị.
Loại 1. Thừa kế gia nghiệp hoặc cocc. Loại này thì đời chill nhẹ nhàng hơn vì chỉ phải lo duy trì tốt. Vị thế đã được ban cho sẵn, chỉ cần không quá ngu quá ngáo, biết ăn ở, không lố không xàm, khôn khéo tí thì chill đời nhẹ nhàng. Tôi nói nghe nhẹ thế chứ vẫn là khó vkl nha. Band này thì bị cái là ít được người dưới nể. Chúng ta vẫn là người, và chúng ta chỉ nể người đáng cho chúng ta nể. Cái nể này nó đến từ việc thằng leader tự thân nó chứng minh được tài năng của nó mà KHÔNG DỰA VÀO AI CẢ (có dựa tí cũng được, nhưng cái tí đó không đáng kể). Nói nôm na là vua muốn dân nể thì cứ chứng minh bằng việc đem quân đi chinh chiến rồi ĂN SẸO – CHIẾN THẮNG – MANG VINH QUANG LỢI LỘC VỀ CHO ĐẤT NƯỚC để gầy thanh thế cho mình. Còn không thì cấp dưới chỉ là nghe lời vì phải nghe lời chứ không phải là toàn tâm toàn ý muốn nghe lời. Band này thế ngon sẵn, nếu biết khéo léo dùng thế ngon gầy uy tín thanh thế cho mình thì cũng win respect thôi.
Loại 2. Tay trắng tự gầy cơ ngơi, vị thế, tự tạo kingdom riêng rồi ngồi lên để quản trị. Loại này thì kinh rồi.
Qua đủ các màng lọc tàn khốc thực tế. Thực sự mà tự ngoi lên mà có chỗ đứng riêng thì không phải hạng bình thường. Phẩm chất nhiều vkl. Band này làm quản trị thì dễ được tín nhiệm hơn band 1 vì đã chứng minh được rằng bản thân có phẩm chất để ngồi vào thế đang ngồi. Band này chỉ cần chịu khó đọc sách tí để hệ thống hoá kinh nghiệm và sắp xếp cho chuẩn vì kinh nghiệm trận mạc thương đau nhiều vkl rồi.
Đọc sách là cái dễ chứ kinh nghiệm đấu đá thì khó vkl để có. Phần lớn chưa đạt được kinh nghiệm gì nhiều thì đã out game rồi.
Muốn đọc kỹ khác biệt của 2 loại này thì kiếm quyển \”quân vương\” mà đọc.
3 . Nên học gì để làm quản trị
Tôi thấy có 2 thứ cốt lõi nên học nếu muốn làm quản trị tốt.
a .Đầu tiên là học quản mình aka tu thân. Hậha. Tu thân nó là nền tảng của mọi cái luôn nếu feng muốn lên cao.
Quản trị thực ra nó là một phiên bản khác của tu thân thôi.
Quay lại định nghĩa tôi chế ra ở trên là quản trị là RA QUYẾT ĐỊNH VÀ THỰC HIỆN QUYẾT ĐỊNH.
Rồi. Một phút mặc niệm cho những anh em học quản trị nào. Thử nhớ lại lần cuối cùng mà feng RA QUYẾT ĐỊNh và THỰC HIỆN nó VỚI BẢN TH N FENG mà ĐẠT KẾT QUẢ VIÊN MÃN xem. Nhấn mạnh là với bản thân feng thôi chứ chả cần cao xa.
Thấy cái ra quyết định đó và làm nó khó không. Thực sự mà nói thì không khó, kiểu gì cũng có kết quả, chỉ khác cái là cái biến thiên là từ tệ vl đến tốt vl. Tệ vl thì dễ. Tốt vl thì khó vl.
Một trong những cái khó vl đó là dàn xếp, tìm ra điểm khuây khoả, dàn xếp hết những mâu thuẫn trong con người ta một cách nhẹ nhàng ổn thỏa khi tiến hành công cuộc mưu cầu một cái gì đó. Tại sao lại là nhẹ nhàng ổn thoả. Vì nhẹ nhàng ổn thoả thì mới là một cái giải pháp mang tính thoả mãn đa bên và có thể giúp feng chơi lâu dài được, mà lâu dài thì mới ra trái. Ví dụ như tập chạy, nếu feng thấy chạy nhanh phê vkl, vì phê nên feng cứ chạy nhanh mà kệ mẹ những tín hiệu đau đớn đến từ đầu gối hay cổ chân. 1 tuần thì ok đó. Nhưng sau 1 tuần là chând thương thấy mẹ. Chấn thương nặng thì có khi nghỉ 3 tháng, nhẹ thì 2 tuần. Nhưng chấn thương thì không đơn thuần là chấn thương thân xác mà nó còn có thể gây chấn tâm lý làm sợ, lười tập, ghét tập – mấy loz này khó chữa lắm.
Đó là mới cái chạy bộ trong department thể thao. Chúng ta còn bao nhiêu cái phải giải với department giáo dục, công việc, sức khoẻ, tâm linh, cảm xúc,… Và những cái department này đôi khi mâu thuẫn với nhau vkl.
Nhưng nếu feng giải quyết êm thắm những mâu thuẫn đó thì tự khắc feng hiểu nhiều cái về game đời, về feng. Mà feng hiểu feng xong cái tự nhiên feng muốn hiểu người cmn luôn. Mà hiểu người hiểu mình rồi thì dễ nhìn ra vấn đề, chỗ mâu thuẫn để mà giải quyết.
Trích một đoạn trong Ngũ Luân Thư
Nếu ngươi đã tinh thông các nguyên lý của kiếm pháp, khi ngươi tùy ý tấn công một người và hạ hắn ta một cách dễ dàng thì ngươi có thể hạ được bất cứ ai trên thế gian. Tinh thần để đánh thắng một người và tinh thần đánh bại ngàn vạn người không có gì khác nhau. Binh pháp gia từ tiểu sự mà nhìn ra đại sự, tương tự như điêu khắc nên tượng Phật khổng lồ từ mộc nhân làm mẫu cao bằng hai gang tay. Ta khó có thể dùng ngôn từ để thuật lại chi tiết cách thực hiện điều đó. Nguyên lý của binh pháp là “nhất dĩ quán chi”, nắm được một điều thì suy ra được vạn sự.
B. Chuyên môn
Còn tiếp