2-3 năm trở lại đây, chuyện khoe vật chất bắt đầu trở nên nhàm chán, giới tinh hoa bắt đầu chuyển sang các chuyên mục sâu sắc hơn như ‘Thiền”, ‘Tỉnh thức’, ‘Tôi là ai’, ‘tại sao tôi sinh ra’, ‘vũ trụ’, tái sinh và ‘năng lượng nguồn’.
Đấy là nhu cầu tất yếu thôi và không có gì đáng trách cả. Vì chơi vật chất ‘bên ngoài’ lâu ngày cũng hết vui, thì chúng ta muốn quay vào ‘bên trong’ để tìm những niềm vui bền vững và mới mẻ hơn.
Về mặt hiện tượng, quay vào bên trong có vẻ sâu sắc hơn…
Nhưng về bản chất thì nó lại là con dao 2 lưỡi… vì chính ngay thời điểm chúng ta cảm thấy mình ‘đặc biệt’ hơn, ‘sâu sắc’ hơn thì đồng thời cái bản ngã hay cái tôi cũng âm thầm to lên một cách vi tế… tôi hay gọi là “cái tôi tâm linh”.
Từ cái ảo giác mình đang ‘tỉnh thức’, mà biểu hiện dễ thấy nhất, là bên trong luôn khởi sinh tư tưởng đại loại như: wow… ta đã thấy được nhiều thứ mà đa phần mọi người không thấy, ta phải thay đổi gì đó, dần dần nó ngấm sâu hơn rồi phát sinh ra rất nhiều ảo giác.
Cái tôi tâm linh luôn tinh vi, nó dùng chính trí thông minh hay trí khôn của anh em để dẫn dắt ngược lại anh em… để bản thân luôn cảm thấy ‘mình là người được chọn’.
Bản ngã luôn muốn nó đặc biệt, nó muốn là trung tâm, nó muốn mọi người chú ý và công nhận. nếu ae đủ định lực và chăm quan sát thì sẽ thấy được những luồng suy tưởng do cái tôi tâm linh tạo ra:
“tôi sẽ phải thay đổi thế giới này thôi… vì quá nhiều vấn đề!”
“Cuộc đời là bể khổ, tôi sẽ giúp mọi người bớt khổ thôi…”
Thế giới ‘bên trong’ đấy, chỉ để thấy, để quan sát rồi buông nó ra.
Còn thế giới ‘bên ngoài” mọi thứ đã hoàn hảo rồi, khi anh em bớt làm phiền nó thì nó sẽ bớt làm phiền anh em.
Đừng khởi ‘ý niệm’ phải thay đổi bất kỳ ai hay điều gì cả, chấp nhận như nó đang là, khi chấp nhận hoàn toàn thì mọi thứ sẽ tự thay đổi theo đúng nhân-quả của nó.
Khúc này, nó không phải là anh em không làm gì cả, anh em vẫn sống, vẫn làm, vẫn hoàn thành những trách nhiệm trong game đời mình đang nhận… nhưng đừng đánh giá cao về
mình và về việc mình làm quá.
Mỗi khi tâm anh em thấy mình ‘quan trọng’ thì hãy tự nhắc mình, đấy chỉ là ảo giác của cái tôi mà thôi.
vì sự thật, không có anh em thì ngày mai mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, trời vẫn sáng và trái đất vẫn quay… không ai quan tâm đến sự biến mất của cái tôi đấy cả.
Cheers
Bác 7B