đầu óc chúng ta chủ yếu tập trung vào 3 thì chính: quá khứ, hiện tại, tương lai.
nhưng trên thực tế thì chỉ có duy nhất một thì ‘hiện tại’, là ngay bây giờ đang diễn ra liên tục không ngừng, không điểm đầu, không điểm cuối.
cái ’lúc nãy’ hay cái ’sắp tới’, anh em sẽ không bao giờ nắm bắt được.
vì cái ’lúc nãy’ (quá khứ), thì nó đã qua rồi,
còn cái ‘sắp tới’ (tương lai), thì nó vẫn chưa xảy ra,
hay nói sâu hơn, cái ‘lúc nãy’ và cái ‘sắp tới’ chỉ là ảo giác trong tư tưởng của chúng ta.
cái lẩn quẩn ở đây, chính là tâm trí của chúng ta chỉ luôn chạy theo, hay nắm bắt cái ‘lúc nãy’ hay cái ‘sắp tới’ liên tục mà thôi, hay nói nặng hơn, là anh em luôn sống trong ảo giác của 2 thì đó.
nên ít khi chúng ta có mặt ở hiện tại lắm, vì đầu anh em chứa đầy quá khứ và vị lai.
có lần đang chạy xe, tôi quay qua vợ, buột miệng bảo,
“dù mọi thứ đang diễn ra như thế nào,
nhưng nếu chúng ta không thể hạnh phúc ngay bây giờ, thì sẽ không bao giờ có hạnh phúc được!”
vợ tôi nghe hơi ngờ ngợ thì tôi bồi thêm,
chúng ta luôn chờ một sự kiện diễn ra trong tương lai, để nghĩ rằng mình sẽ được hạnh phúc khi đạt được điều gì đó.
ví dụ, tuần sau em mua được chiếc Porsche màu đỏ yêu thích thì em mới thấy hạnh phúc được. Còn từ đây đến đó thì em chưa thể hạnh phúc hoàn toàn vì em chưa có xe.
nếu hàm số hạnh phúc của anh em luôn phụ thuộc vào một biến số nằm ở tương lai thì hạnh phúc đó luôn sẽ trì hoãn và có điều kiện.
hạnh phúc có điều kiện thì không phải cái gì cũng nằm trong tầm tay anh em hết, nên lúc đó hạnh phúc của anh em nó sẽ lên hoặc xuống theo sự thay đổi của các điều kiện đó.
có lần, tôi nói chuyện với một người bạn bị ung thư đang xạ trị. Anh bảo tôi, khi nào bệnh hết dứt điểm, thì ảnh mới hạnh phúc được, chứ 2 năm nay chống chọi với bệnh tật nên chán đời lắm.
tôi hỏi anh, nếu phải điều trị thêm 3 năm nữa, sau đó anh hết bệnh được 1 năm, rồi sau đó lại tái phát ung thư lại thì anh định chỉ hạnh phúc duy nhất 1 năm đó.
thay vì anh hạnh phúc ngay bây giờ đi,
thì anh có ít nhất thêm 4-5 năm hạnh phúc, dù bệnh đang chữa hay đã khỏi hẳn hay chưa
tất nhiên, anh ấy đã nghĩ tôi lạc quan thái quá, rồi nói động viên anh, nhưng tôi vẫn giải thích thêm,
anh có thể sống thêm 3 năm, hoặc có thể thêm 15 năm,
nhưng bệnh ung thư nó cứ nằm ở đó, nó không giết anh ngay, mà cũng không rút lui, thì không lẽ anh cứ sống thế này suốt 15 năm đó.
từ dịp đó, mãi tận 2 năm sau, anh ấy mới bảo là đã hiểu ý tôi nói, sau khi bác sĩ bảo bệnh nó tạm ‘ngủ’, nhưng khả năng tái lại rất cao. Nên bắt buộc phải sống chung với lũ thôi.
quán chiếu vào đời sống hiện tại của anh em, thì sẽ có nhiều tình huống và sự kiện để anh em tự thấy ra điều tôi đang nói,
có phải anh em đang chờ một tương lai diễn ra đúng ý anh em thì anh em mới hạnh phúc được phải không?
muốn cưới cô A, anh B, mới toại nguyện,
muốn sếp C hiểu mình, mới toại nguyện,
muốn có món D, món E, mới toại nguyện,
muốn ai đó công nhận mình, mới toại nguyện,
nhưng anh em đâu biết,
bản chất của game đời này lại là ‘bất toại nguyện’.
game đời sẽ không bao giờ diễn ra đúng hoàn toàn theo ý muốn của anh em đâu,
nó có dòng chảy riêng của nó, nhưng rất hoàn hảo,
khi bất toại nguyện diễn ra, nếu anh em phản ứng với thái độ chống đối (sân tham) thì khổ phải diễn ra. Ngay lúc đó chính là khổ đế và tập đế.
còn khi bất toại nguyện diễn ra, mà anh em phản ứng với thái độ bình thản, thả lỏng, làm điều tốt nhất và không mong cầu kết quả thì ngay đó chính là diệt đế và đạo đế.
thái độ của anh em quyết định giác độ của anh em về game đời này như thế nào.
tôi đang quá cảnh ở Hàn quốc để chuẩn bị bay về Mỹ, sẵn tay viết bài này cho nó đúng cảnh. Từ Sài gòn thì cả gia đình bay lúc 12:10AM, theo ’ý muốn’ của tôi trước đó, là đặt giờ đó để thằng ku con (19 tháng) của tôi sẽ lên máy bay ngủ một giấc đến Hàn luôn.
từ SG qua Hàn có 4,5 tiếng, thằng con chơi một tiếng đầu, sau đó máy bay êm hơn thì cả phòng bay tắt đèn để ngủ. Nó ngủ được 30 phút thì mớ, rồi khóc to, tôi dứ 10 phút tại chỗ mà nó không nín, thế là tôi phải đi thẳng lên phòng chờ của Tiếp Viên, rồi đứng ru nó ở đó hơn 20 phút. Mà do họng nó to quá, thét hơn 15 phút nên đánh thức hơn nửa cả cái máy bay. Làm ngại gì đâu.
toàn bộ thời gian ôm nó, tâm tôi sân rõ, vì thấy làm phiền mọi người xung quanh quá. mà bắt nó nín khóc, cũng không được, vì cố nói nhỏ nhẹ mà nó có hiểu gì đâu. Thế là từng cơn sân trong tôi cứ trồi lên rồi lặng xuống.
tôi ôm nó về ghế,
thấy nó vào giấc êm rồi,
tôi thở phào, ngồi thả lỏng để ngủ lại.
tưởng bài học hôm nay đã xong, ai ngờ 30 phút sau nó lại mớ y hệt hồi nãy…
cái đáng sợ, là hai ba con quần nhau tầm 4 chập như vậy,
cứ 30 phút êm thì lại khóc 15-20 phút,
nó làm nguyên chặng đến tận Hàn quốc,
bài học ’bất toại nguyện’ hôm nay quá đậm đà,
đến lần 3 nó khóc, tôi đã chấp nhận và thả lỏng hoàn toàn, lỡ phiền tất cả mọi người rồi, đành nói xin lỗi thôi, còn thằng con thì tôi nhìn nó rồi nói thầm, hôm nay ba thức luôn vậy, không cố ngủ nữa.
nếu đợi nó hết khóc rồi tôi mới hạnh phúc được, thì nó sẽ bao giờ diễn ra đúng ý tôi !
nên tôi quyết định hạnh phúc ngay bây giờ,
thả lỏng, làm điều tốt nhất, và đừng cố chaỵ theo cái ‘sắp tới’ theo ý mình nữa.
Viết xong bài này,
là còn 11 tiếng bay từ Hàn qua Mỹ nữa,
giờ thì thằng ku đang ngủ êm ở sân bay nên tôi mới viết vài dòng này, nhưng chút nữa lên máy bay nó sẽ thức chắc rồi.
chưa biết thế nào,
nhưng chắc sẽ là hành trình thú vị của 2 ba con.
Cheers
Bác 7B
——
Hình của Johnson Tsang